Tay nam nhân đặt trên vai cô, mang theo hơi thở ấm nóng tiếp xúc, khoảng cách hai người không khỏi thu hẹp.
Hoàng Sa hoảng hồn một trận, cố gắng điều chỉnh tâm tình một chút mới quay đầu ngơ ngác nhìn hắn.
"Dạ Dạ ?"
Tịch Dạ liếc cô, môi mỏng mấp máy, cuối cùng cũng nuốt lời đang định nói ra.
"Tôi giúp em tắm."
Tay hắn vươn lấy một ít sữa tắm, tạo bọt, rồi khẽ chạm lên người cô, hai tay Hoàng Sa dần nắm chặt, cô biết nam nhân không có hứng thú với mình, nhưng vẫn có chút mất tự nhiên.
Như đáp lại lời cô nói, quả nhiên nam nhân không hề có động tác dư thừa nào, cũng không có chút ám muội, nhanh chóng giúp cô chà rửa thân thể, tắm xong, nam nhân tiếp tục giúp cô gội đầu, hắn lấy một ít dầu gội, hai tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô, cho tới khi muốn xả nước thì mới nói một câu.
"Nhắm mắt lại."
Hoàng Sa nghe lời nhắm mắt, nhưng có vẻ nam nhân động tác quá nhanh, vài bọt nước không cẩn thận bay vào mắt cô, đôi mắt đau nhức lên, nhưng cô cũng không có nói gì, ngoan ngoãn để nam nhân tẩy rửa, cả một quá trình đều không chút phản ứng.
Bởi vì đây không phải lần đầu tiên nam nhân tắm cho cô, lúc đầu cô còn chút cựa quậy liều chết, lúc sau thì chết lặng, bởi nam nhân quá mức hung tàn.
Từ ăn mặc, tắm rửa, hầu như đều là nam nhân hầu hạ cô, Hoàng Sa còn chút suy nghĩ không thiết thực là hắn đang cẩn thận từng li từng tí hầu hạ cô, Hoàng Sa sống không khác gì một con thú nuôi được chủ nhân chăm sóc, chờ để lớn mập rồi lên dĩa.
Tắm rửa sạch sẽ, nam nhân dùng khăn mềm bọc người cô lại rồi ẳm lên, Hoàng Sa rất có tự giác ôm cổ hắn, dọc đường đi mái tóc ẩm ướt của cô không ngừng làm ướt lớp áo sơ mi trước ngực của hắn, Hoàng Sa có chút lúng túng, cô biết nam nhân rất thích sạch sẽ, rất có thể sẽ đi tiêu hủy cái áo này.
Len lén ngước mặt lên nhìn hắn, chạm phải chiếc mặt nạ quen thuộc, mím môi, cô thất vọng cúi đầu, người nam nhân đang ẳm cô là Tịch Dạ.
Đúng vậy, là cậu bé Tịch Dạ khi xưa.
Không, cũng không thể gọi là Tịch Dạ được, vì hắn chết rồi, Tịch Dạ khi xưa đã chết rồi.
Tịch Dạ hiện tại không còn là cậu bé ngốc nghếch khi xưa nữa, hắn trở về là muốn trả thù cô đi.
Hoàng Sa có chút buồn bực, cô thật sự rất nhớ hắn, nhớ hắn cả mười năm, nhưng người mà cô nhung nhớ không biết đã trãi qua những việc gì khinh khủng, tới nỗi... Khiến hắn phát điên.
Cô phát hiện trí nhớ của hắn có chút trục trặc, lúc thì nhớ được cô, lúc thì xem cô như người xa lạ, kí ức hỗn loạn không ngừng khiến hắn phát điên, hung tàn bạo ngược chỉ chờ được bùng phát.
Có một lần Hoàng Sa vô tình nhìn thấy một vài chữ trên báo cáo được gửi tới cho hắn.
Cô sợ hãi tới nỗi không thốt được nên lời.
BIẾN ĐỔI GEN!!!
Hắn điên rồi! Tịch Dạ hắn cư nhiên muốn cấy ghép gen động vật tuyệt chủng vào cơ thể người!
Hắn có biết làm như vậy rất phi lý không, mặc dù cô ghiền phim viễn tưởng nhưng không có nghĩa áp đặt lên thế giới thực được a!
Và Hoàng Sa biết được bản thân mình là vật thí nghiệm của hắn, vì cấu tạo cơ thể cô thật kì lạ, cô cư nhiên có thể dung hợp được với thuốc cải tạo gen, nhưng phản ứng không có hiệu quả lâu dài, dài nhất chỉ được khoảng hai phút, cơ thể cô bắt đầu xóa bỏ những kẻ xâm phạm, quá trình đó quả thật sống không bằng chết, Hoàng Sa rất không muốn nghĩ tới.
Có một đêm, trong lúc ngủ Hoàng Sa mơ màng nghe được âm thanh nức nở tan nát cõi lòng của nam nhân, hắn ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn cô, môi không ngừng lập đi lập lại những lời xin lỗi, nhưng có vẻ như giữa lý tưởng vĩ đại hắn chấp nhận buông bỏ cô.
Vậy nên Hoàng Sa phải rời khỏi đây, cô lên một kế hoạch cho bản thân mình, nhưng lại không có chút suy nghĩ gì về bước tiếp theo, tại sao ư? Vì trong tay nam nhân có thứ thuốc khiến cô phải khai hết những gì nghĩ ra trong đầu, vì vậy Hoàng Sa bắt đầu giả ngu, cô muốn trốn thoát nhưng lại không có ý muốn trừng phạt nam nhân, cứ coi như những đau đớn hiện tại là cô nợ hắn đi, rời khỏi đây cô với hắn liền chấm dứt.
Sau tất cả Hoàng Sa hận điên bà mẹ kế, cái cơ thể quái vật này của cô không phải tại vì bả sao.
Có vẻ như Hoàng Sa đổ tội lầm cho mẹ kế rồi, cơ thể cô xảy ra biến dị là do thứ nước cô mà đã uống khi gặp mẹ kế, đó được gọi là hồ Minh Vi, thứ nước mà ai cũng ao ước muốn có được, chỉ cần một giọt có thể kéo dài mười năm tuổi thọ, đây là thứ nước được lưu truyền trường sinh bất tử mà các vị vua chúa ngày xưa dùng cả giang sơn để đổi lấy, vậy nên cơ thể Hoàng Sa mới xảy ra biến dị khi hấp thụ quá nhiều nước Minh Vi.
(Tg: nói vậy cho sang thôi chứ nước rửa chân của mẹ kế đấy.)
Nói tới cơ thể quái dị này, Hoàng Sa liền nghĩ tới Hạ Di, ngày hôm ấy Hoàng Sa trong buổi đấu giá cố ý khiêu khích Dục Vệ Khanh là do quá nóng giận, cô không biết bản thân từ lúc nào đã thay đổi, tâm lý còn chưa kịp ổn định liền bị đôi cẩu nam nữ kia hùa vào bắt nạt, lúc đó cô liền tự đại nghĩ rằng dù sao mình cũng không chết, mắng chửi bọn họ một chút cũng không sao.
Nhưng hết thảy đều vỡ nát khi cô thấy thân thể Hạ Di chắn phía trước ngã xuống, cõi lòng sợ hãi cái chết bao phủ cô một lần nữa, sao cô lại có suy nghĩ ngu xuẩn như vậy, dù không chết được nhưng nếm trãi nó một lần nữa không phải tư vị tốt đẹp gì.
Vậy nên đối với Hạ Di cô vừa cảm kích lại vừa chán ghét, cảm kích hắn cứu mạng cô, chán ghét hắn cướp đi đứa con của mình.
Hoàng Sa biết mình mâu thuẫn, nhưng không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Lúc này đầu cô được xoa một cái, Hoàng Sa mang theo nét ngơ ngác ngẩng đầu, mới phát hiện bản thân cùng nam nhân đã trở về phòng.
Tịch Dạ xoa đầu cô rồi đặt cô xuống nệm, còn hắn thì đi lấy quần áo cho cô, khi hắn trở lại, trên tay còn có quần áo và máy sáy, mặt nạ cũng không biết tháo đi từ lúc nào.
Tịch Dạ thật sự rất đẹp, vì hắn đẹp nên từ nhỏ rất được yêu thích, kể cả cô cũng bị choáng ngợp bởi nhan sắc của hắn, đẹp đẽ như bách hợp nở rộ, manh mai đung đưa phiến hoa, đem từng người đều say mê trong đó.
Nhưng hiện tại thì khác rồi, thân thể hắn bắt đầu cường tráng hơn, chiều cao cũng tăng rất nhiều, nhưng trên mặt hắn lại có một vết sẹo thật dài, thật lớn, phá hủy đi phân nửa đường nét, nhưng Hoàng Sa lại không chán ghét, cô vô cùng đau lòng, đau tới mức muốn hôn lên vết sẹo chằng chịt kia.
Tịch Dạ đi tới trước mặt cô, giúp cô mặc vào từng kiện quần áo, cô phi thường vui mừng vì thấy được chiếc quần lót nằm trên đó, đang muốn tự mình mặc vào, thì thấy nam nhân đang quỳ gối nâng bàn chân cô lên.
"Dạ Dạ, em có thể tự mặc." Hoàng Sa nhanh chóng nói.
Nhưng cô lại không được đáp lại, nam nhân vẫn một mực giúp cô mặc vào, Hoàng Sa bất đắc dĩ liền tuân theo.
Tiếng máy sáy ù ù vang bên tai, Hoàng Sa nghiên đầu nhìn nam nhân chăm chú vì mình sáy tóc, không kìm được xoay người.
Nam nhân đang muốn mở miệng thì cô đã tiến tới, hai tay Hoàng Sa đặt trên cổ hắn, khuôn mặt hai người gần sát nhau, nam nhân có thể thấy rõ bản thân mình trong mắt cô.
Ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng in lên má hắn, nam nhân biết cô đang hôn lên vết sẹo xấu xí như quái vật của hắn, thành kính lại ưu thương.
Bỗng từng giọt nước mắt ấm áp rơi xuống bên má, nam nhân biết cô lại khóc rồi, khóc vì một kẻ như hắn.
"Ngoan, tôi từ lâu đã không thấy đau đớn."
______________________________
Chưa yêu đương gì đâu nha mọi người, chỉ mới bắt đầu thấy hơi thích thôi, Hoàng Sa của chúng ta tình cảm lạnh tới bất ngờ, cũng không biết Vũ Tấn Hiên vì sao có thể khiến cô động lòng, một hồi chuyện xưa thú vị chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...