Con dao phẫu thuật bóng loáng giơ lên, nam nhân chậm rãi đè dao vào da thịt trên người cô, thấy cô trong phút chốc nổi lên một lớp da gà, liền chế nhạo liếc mắt.
"Anh, anh muốn làm gì !?" Hoàng Sa mở trừng mắt, nhìn chằm chằm vào con dao đang kề sát đùi mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói.
Nam nhân không trả lời, con dao nhanh chóng vạch ra một đường máu trên cặp đùi trắng nõn của cô, đỏ trắng giao hòa vô cùng chói mắt.
Hoàng Sa chịu đau, môi mím chặt kìm nén, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cô thật sự sợ hãi tên điên trước mắt này, thà rằng cho cô ở lại rừng một năm cũng không muốn ở với tên này một ngày.
Nam nhân nhìn cô đau đớn lại tựa như không thấy, cầm lên một lọ thủy tinh hứng lấy máu cô thì không quan tâm nữa, xoay người trở về phòng nhỏ.
Máu trên đùi nhỏ giọt rơi xuống, mặt Hoàng Sa trắng bệch đi, cơ thể gầy gò không khỏi run rẩy.
....
Hạ gia.
Trong thư phòng, Hạ Di đỏ mắt nhìn chằm chằm chiếc trực thăng bay đi, hận ý cuồn cuộn dâng lên.
Đây là ngày thứ mười hai khi cô mất tích.
Hạ Di từ ngày biết cô biến mất ở biệt thự Hoắc gia liền ngấm ngầm cho người đi theo dõi, tới khi nhìn thấy chiếc trực thăng này bay đi liền liên tục đuổi theo, nhưng vô dụng người của hắn để cho mất dấu mục tiêu, mấy ngày nay hắn như phát điên đi tìm kiếm tung tích của cô, nhưng cô như biến mất khỏi hư không, tìm cách nào cũng không thấy.
Cơn 'bệnh' của hắn đang kêu gào, kêu gào phải tìm cho bằng được cô.
Ngã lưng xuống ghế, Hạ Di mệt mỏi xoa xoa mi tâm, muốn xua đuổi đi cơn đau nhức vì không được ngủ ngon này, từ ngày cô đi hắn liền không cách nào rơi vào giấc ngủ.
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn thấp giọng ừ một tiếng, một người liền xô cửa đi vào.
"Gia, ngài xem." Thiếu niên đi tới bên bàn, đặt hồ sơ xuống liền lui vào góc.
Hạ Di lật tài liệu, nhìn sơ qua liền thoáng giật mình.
"Quả là nực cười, chuẩn bị xe đi." thấp giọng cười, một nụ cười nhạt nhẽo, Hạ Di đặt tài liệu xuống phân phó một tiếng.
"Vâng." Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.
....
Trong xe Hạ Di một tay chống cằm, một tay lật tài liệu, chân bắt chéo, vô cùng có tư thế lão đại, mặc cho không khí hiện tại u ám cỡ nào.
Thiếu niên ngồi ghế trước khẽ liếc mắt nhìn hắn, âm thầm nhếch miệng cười nhạt.
Xe chạy nhanh trên đường lớn, băng qua không biết bao con phố, lại chậm rì rì dừng trước tòa nhà cao chọc trời.
Hạ Di chân trước vừa xuống xe, chân sau thiếu niên liền nhanh chóng chạy tới, giúp hắn đóng cửa.
Vẻ mặt hắn phách lối không xem ai ra gì, mắt phượng khép hờ, như vị vương giả cao quý không chấp nhận bất kì thứ phàm tục nào làm trướng mắt mình.
Thiếu niên cúi đầu đi đằng sau hắn vốn đã quen thuộc tính cách ngạo mạn này của hắn, miệng cười như tâm không cười.
Hạ Di một mạch đi tới thang máy, vừa vào liền bấm nút tới tầng cao nhất.
Nhiều nhân viên Hoa Phương còn trong ngơ ngác kịp hồi thần, liền kinh dị suy nghĩ một phen.
Hạ gia chủ lại muốn kiếm chuyện với Phương tổng nữa a???
Tầng cao nhất của công ty được Phương Duệ độc chiếm cho riêng mình, ngoài thư ký của hắn ra thì hầu như không ai được phép bước lên đây, vì vậy lần trước Hoàng Sa mạo muội lên đây để đưa vật phẩm được giao cho hắn, mới vô cùng tình cờ nghe được hắn và thư ký hăng say bạch bạch bạch mà không có cố kị.
Lần này Hạ Di lên cũng không chút muốn thông báo cho hắn, cứ ngang nhiên mà bước vào, vừa vào liền bắt gặp Phương Duệ mái tóc vuốt keo chỉnh tề, một bộ vest phẳng phiu không vết nhăn, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh giải quyết hồ sơ.
Cũng không hiếm lạ gì với bộ dáng hiện giờ của hắn, Hạ Di vừa vào đã ngã lưng ngồi xuống ghế sô pha, thiếu niên ngẩng đầu kêu một tiếng "Phương tổng." xem như chào hỏi, cười cười lui về bên cạnh Hạ Di.
Ngày thường Phương Duệ có bao nhiêu yêu mị, thích nhất phô trương vẻ đẹp đến thần tiên cũng phải ngã quỳ, hiếm khi một lần nghiêm túc chỉnh trang lại bản thân liền bị người phá rối, hắn mất hứng quăng cây bút trên tay, bức bối kéo cà vạt, liền thuận tiện mở hai nút trên cổ áo.
"Lần nào tôi gặp anh cũng xui xẻo!" Phương Duệ oán một câu ra miệng, ngã ngớn liếc hắn.
Hạ Di im lặng không lên tiếng, mắt cũng không chịu bố thí cho hắn, vẫn đang đọc lại hồ sơ trên tay.
"Vào địa bàn của tôi còn coi thường sự tồn tại của tôi? Hừ, hồ sơ kia thú vị sao." Phương Duệ cười yêu mị, mặc dù miệng còn đang oán hận nhưng mí mắt lại giảo hoạt như hồ li.
"Coi đi." Hạ Di hít sâu, chìa hồ sơ cho hắn coi.
Chỉ là một tệp hồ sơ, Phương Duệ cũng không ham, chỉ thuận tiện liếc một cái liền dời mắt....
Cơ mặt Phương Duệ cứng ngắc, chăm chú đọc hồ sơ lại một lần rồi lại một lần.
"Chính phủ không can thiệp?" Phương Duệ cũng không biết hiện tại giọng nói mình có bao nhiêu lạnh lẽo.
"Có cũng vậy." khẽ nhắm mắt, hắn muốn nghỉ ngơi một lát.
"Ha đừng nói chuyện này quan trọng cỡ nào, còn muốn giấu giếm nhân dân, chính phủ đúng là muốn chơi lớn!"
"Chuyện này sớm muộn gì bọn họ cũng biết, không bằng nhanh chóng chuẩn bị một chút." Hạ Di tốt bụng tới thông báo một tiếng liền không còn hứng thú, đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng hắn chưa kịp nhấc chân đã nghe đằng sau giọng nói nam nhân miễn cưỡng hỏi.
"Nữ nhân kia của anh sao rồi, tìm thấy?"
Tầm mắt u ám của hắn đảo về trên người Phương Duệ như tìm tòi như nghiên cứu, hừ lạnh trả lời.
"Không cần cậu lo chuyện của chúng tôi, cũng đừng nên đánh chủ ý lên cô ấy."
Ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
"Haha, tôi làm sao dám chạm vào nữ nhân của anh a?"
Phương Duệ bị chọc cho cười, phất phất tay, gương mặt yêu mị xuất hiện một tia xảo trá.
Thiếu niên vừa lúc nhìn thấy một tia không cân xứng này của hắn, cúi đầu cười nhạo.
__________________________
Nam chính quá hung tàn phải làm sao đây. (。•́︿•̀。)
Nữ chính hãy cố chịu đựng, cảnh ngược còn nhiều lắm, hic hic. ヽ( ˋ(00)´ )ノ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...