"Tất nhiên là tôi không muốn chết rồi."
Dục Vệ Khanh ngẩn người, không ngờ cô lại xuất hiện ở đây.
"Khanh..." Đậu Ngọc Đào yếu ớt nhìn hắn, bộ dạng đáng thương hề hề.
Thấy vậy, tâm Dục Vệ Khanh quặn đau, vội vàng đi tới đỡ cô ta lên an ủi.
"Khanh, hic em..." Đặt trọng lực hết lên người Dục Vệ Khanh, cô ta không ngừng chảy nước mắt mắt, khuất nhục không thôi.
"Cô làm gì em ấy?" Dục Vệ Khanh âm trầm hỏi, phóng sát ý vèo vèo lên người cô.
"Không làm gì." Phóng sát ý cái con mẹ anh, lão nương sợ anh quá cơ!
Cơ mà... cũng hơi sợ thật.
Dục Vệ Khanh không muốn nhiều lời với cô, lấy súng lên đạn, muốn giết chết cô càng nhanh càng tốt.
"Anh muốn giết tôi?" Hoàng Sa nhìn hai người họ ân ân ái ái, một người thì đổ tội, một người thì xử lý, thật là một cặp ưng ý hết sức.
Dục Vệ Khanh không mở miệng, nhắm thẳng họng súng vào đầu cô, nhưng trong thoáng chốc hắn lại nảy sinh do dự.
"Bắn, Bắn đi chứ." Anh có bắn, tôi cũng chết không được.
Đúng lúc này, sau lưng cô xuất hiện một người, hắn ôm chặt eo cô, kéo cô lùi về phía sau mình, lấy thân chắn trước cô.
"Bằng!" Tiếng súng hữu lực vang lên, gây rối loạn cả một đại sảnh, khiến nhiều người không khỏi hoảng hốt.
Trợn mắt nhìn Hạ Di ôm ngực ngã xuống, mặt Hoàng Sa không thể tin được.
Cô quỵ xuống trước người hắn, tay run rẩy áp vào vết thương, ngăn không cho máu tràn ra khỏi lồng ngực.
Chất lỏng đỏ tanh, tuông ra không ngừng, thấm đẫm cả mặt đất và dạ phục trên người, nhưng Hoàng Sa lại không quan tâm, cô cố gắng động não nghĩ ra cách cứu người.
"Hạ Di, Hạ Di! Tỉnh, không được ngủ!" Hoàng Sa hoảng loạn ôm hắn vào lòng, tay vỗ mạnh vào mặt hắn.
Tên ngu ngốc chết tiệt này! Anh cớ gì phải đỡ cho tôi chứ, tôi lại không chết được, thật ngốc mà...
"Ngu ngốc, anh mau mở mắt ra nhìn tôi!" Hoàng Sa vói tay vào túi quần hắn, móc ra điện gọi cứu thương, hốc mắt không khỏi đỏ bừng.
Trừ ba mẹ ra, người này là người đầu tiên che chở cô như vậy.
Hạ Di đau muốn nín thở, mà cô còn cố ý tát bôm bốp vào mặt hắn, khiến hắn đau tới nhe răng, lại luyến tiếc đẩy cô ra, đành vương tay khẽ xoa má cô, bôi đi vết máu dính ở đó.
"Đừng khóc, thật xấu..." Hắn nói cũng khó khăn, gắng gượng lắm mới trấn an được cô.
"Không khóc, tôi không khóc, anh mau tỉnh lại..." Áp mặt mình vào tay của hắn, Hoàng Sa nghẹn ngào không thôi, nếu biết xảy ra chuyện như vậy, cô thà không đi tới đây.
....
"Khanh, như vậy..." Đậu Ngọc Đào không ngờ hắn lại ra tay thật, không khỏi sợ hãi cảm nhận uy áp của người bề trên.
"Ừ." Dục Vệ Khanh lãnh đạm nhìn hai người, ta một câu ngươi một câu, cảm thấy lồng ngực mình nghẹn muốn chết, xoay người ôm Đậu Ngọc Đào còn đang hoang mang đi.
Vệ sĩ Hạ gia rất nhanh chạy tới, hoảng loạn nâng gia chủ của mình lên, mà Dục Vệ Khanh gây án lại không bị truy cứu trách nhiệm, còn được quản sự đầu đầy mồ hôi tới tiễn như tiễn tổ tông đi.
Ai biểu hắn cường đại làm chi, bọn họ địch không lại!
"Tiểu thư, ngài về nghỉ ngơi trước, gia không nguy hiểm tới tính mạng." Vệ sĩ lạnh mặt nói, nếu không phải cứu cô, gia cũng không bị thương như vậy!
"Ừm." Hoàng Sa hít một hơi dài, mắt tối sầm, trên người thì đầy máu dinh dính, cô biết bây giờ mình nhất quyết đòi theo là cản trở bọn họ cứu người, nhưng cô thật sự lo lắng.
"Tôi có thể thăm anh ta không?"
"Tiểu thư! Ngài ấy bị thương là vì cứu ngài, xin ngài đừng khiến gia phải suy nghĩ nhiều." Vệ sĩ là thân tín bên người của Hạ Di, cùng hắn lớn lên, bây giờ thấy hắn lại bị thương xém phải chết, hỏi y làm sao bình tĩnh nổi!?
Cô khẽ "Ừ" một tiếng, cuộn người lại không nhúc nhích nữa.
....
Hoàng Sa ở lại Hạ gia nửa tháng, trong những ngày này, cô cũng chỉ ăn ngủ rồi suy tư, trong khoảng thời gian này cũng không có gặp mặt Hạ Di, nghe nói hắn đang tĩnh dưỡng.
Hồng lang non nhìn như suy yếu nhưng sức lực rất lớn, mấy ngày qua đã cắn trọng thương hai nữ hầu đưa cơm, làm cho Chung quản gia không dám đưa cô nuôi dưỡng, sợ làm cô bị thương.
Hôm nay Hoàng Sa không có việc gì làm, liền nhớ đến con sói đỏ kia, nên gánh công việc bưng cơm cho nó.
Nhìn nó lộ ra hận thù, thân thể ốm yếu có vài vết thương đã đóng vảy, máu tươi dính bết vào bộ lông, Hoàng Sa thật cảm thán không thôi.
Tiểu thuyết quả là tiểu thuyết, con mẹ gì cũng có được, kiếp trước cô sống, không thấy xuất hiện mấy cái chuyện hư cấu này, liền qua kiếp này cái gì cũng có, cô suy đoán bà mẹ kế kia đang bổ sung cho truyện thêm kịch tính đó mà, hoặc bà ta đang dựng lên âm mưu nào đó.
"Con Hồng lang này không biết bị gì, ăn cũng không ăn, còn đả thương nữ hầu, tiểu thư ngài cẩn thận một chút." Chung quản gia chán nản không thôi, ông còn tưởng nó bài xích không ăn nữa kìa, đút thế nào cũng không được.
Suy nghĩ một chút, cô đặt miếng thịt lên tay mình, Hoàng Sa bất chấp tất cả mà đưa tay vào lồng sắt.
Chung quản gia đứng bên cạnh, thấy hành động của cô mà sợ hết cả hồn, vội vàng la lên "Tiểu thư ngài...!"
Chỉ thấy Hồng lang non hung hăng bổ nhào tới, đảo mắt liếc xem nhân loại này có ác ý hay không, thận trọng đưa mũi ngửi ngửi tay cô, như suy nghĩ ra cái gì đó, nhanh nhẹn há to mồm ngậm luôn miếng thịt lẫn tay cô vào miệng.
Chung quản gia muốn ngất, mắt trợn trừng cả lên.
"Không sao đâu." Trấn an cười với Chung quản gia, cô từ trong mồm Hồng lang lấy ra hai cái đinh sắt vướng ở cổ họng nó.
Bọn người kia cũng đủ tàn nhẫn, khảm đinh vào họng nó, khiến nó ăn không được, uống không xong, giận cũng không tru lên được!
Chùi máu cùng nước bọt của Hồng lang vào khăn, Hoàng Sa khe khẽ đặt tay lên đầu nó vuốt ve trấn an.
Thật ra nghề nghiệp mà cô yêu thích là bác sĩ thú y cơ, nhưng ba Hoàng kiên quyết không chấp nhận, nên cô cũng đành chiều theo ý ông mà từ bỏ.
"Ngoan một chút, mày khỏe mạnh lại mới quay về bên mẹ mày được." Hoàng Sa mỉm cười nói.
Hồng lang không hiểu nhân loại kia đang nói cái gì với nó, nhưng mỗi khi cô xoa xoa đầu nó, nó lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Lấy cho nó một ít sữa, nó còn nhỏ như vậy, chắc nên ăn đồ mềm dễ tiêu hóa một chút."
"Vâng thưa tiểu thư." Chung quản gia kiềm nén kinh hoàng trong lòng, mấy nữ hầu lần trước mang đồ ăn tới, đều mang thân thương tích trở về, vậy mà cô lại không sao, còn xoa đầu nó nữa chứ!
....
Dục gia.
Giơ bàn tay lên ngược sáng, Dục Vệ Khanh nằm trên sô pha không khỏi ngẩn người.
Hắn đã muốn giết nữ nhân kia...
Vì sao hắn lại phải giết cô?
Hắn không biết.
Cơ thể hắn như không thể làm chủ, trong đầu luôn vang lên mệnh lệnh, giết chết cô ta, giết chết cô ta, mau giết chết cô ta!
'Cốc cốc' Tiếng gõ cửa vang lên, cũng không đợi Dục Vệ Khanh lên tiếng, người bên ngoài đã xô cửa vào.
"Tôi nghe nói, anh bắn Hạ gia chủ?" Dục Cẩm Ly nghênh ngang đi tới, cầm một điếu xì gà riết một hơi.
Khói thuốc phả vào trong không khí, uốn lượn vài vòng rồi hòa tan: "Hạ gia? Hừ, trèo cao thật."
"Trèo cao?" Dục Cẩm Ly nghi hoặc, lại riết thêm một hơi.
"Hoàng Sa."
"À, là cô ta sao? Dạo này bận rộn nên quên mất, cô ta cũng được nha, tôi rất thích a." Dục Cẩm Ly haha một tiếng, thấy mặt anh mình đen xì, cũng không dừng lại.
"Hừ, mày cũng muốn cô ta?" Dục Vệ Khanh cao giọng chế giễu, cũng không phát hiện giọng mình có chút chua chua.
"Anh quản được tôi chắc, nữ nhân kia tôi nhắm lâu rồi, nếu không phải bận rộn như bây giờ, liền mang cô ta đặt lên giường, hảo hảo yêu thương."
"Cút con mẹ mày đi!" Mẹ nó, ông mày còn chưa đụng được, mày là cái thá gì!
Dục Vệ Khanh nghĩ tới hành vi lúc trước không hiểu sao có chút hối hận nhàn nhạt.
"Ha hả."
__________________________
(‡▼益▼) ta viết mà cũng phẫn nộ vãi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...