Hoàng Sa chú ý thấy vẻ mặt hắn biến sắc, liền trêu đùa một chút: "Anh có làm được hay không đây?"
"Không làm được." Hạ Di buồn bực lườm cô một cái rồi nâng ly rượu lên uống ừng ực.
Muốn ăn khủng long? Cô có mạng để ăn sao!
"Tôi biết mà." Nhìn hắn buồn bực như vậy, cô vui muốn chết, nín cười tới đỏ mặt.
Ở bên dưới, người chủ trì mỉm cười nói lời giới thiệu quen thuộc như mọi năm, gã vừa nói xong liền kêu hai nữ nhân mặc đồ gợi cảm bưng hai cái khay được phủ tấm vải đỏ.
"Trư vị! Để không làm tốn thời giờ, tôi liền giới thiệu món thứ nhất, Hồng lang———."
Gã vừa nói xong, hai tên vệ sĩ lực lưỡng đẩy một cái lồng sắt vào, bên trong liền xuất hiện một con Hồng lang non nớt.
Hoàng Sa mắt không thể tin được nhìn chằm chằm con sói có bộ lông đỏ rực, nó yếu ớt ngước mắt nhìn xung quanh, gầm gừ đầy hận thù.
"Sói đỏ!? Không phải đó là Hồng lang trong truyền thuyết sao?" Một vài đại gia tộc dụi mắt vài lần, cũng không thể tin được há hốc mồm.
"Hình như nó sinh ra không lâu, a vậy thì càng đắt giá."
"Mua! Phải mua!"
....
Ở trên phòng Vip, Hạ Di nhìn Hoàng Sa vài lần, thấy cô lộ ra hứng thú nồng đượm.
"Thích?"
"Tôi chưa thấy qua sói đỏ bao giờ, nên có hơi thất lễ." Cô xấu hổ cười một cái, mắt đăm đăm nhìn Hồng lang.
Má ơi sinh vật thế này không được bảo tồn thì thôi, còn bị bọn họ đem ra đấu giá.
Người chủ trì đợi cho mọi người kích động xong hết, mới đắc ý nói: "Hồng Lang này được bắt khi mới sinh, nếu không, dù cho có tám cái mạng cũng không bắt được đâu."
Phải biết bọn họ may mắn cỡ nào mới bắt gặp được Hồng lang mẹ đang sinh chứ, bây giờ nó đang suy yếu, nhưng một khi đã có sức lực thì tìm ra được bọn họ là chuyện dễ dàng tới mức nào? mặc dù rất đáng tiếc, nhưng bọn họ không bán không được a.
"Nói nhiều như vậy làm gì mau đưa giá ra!" Có người không kiên nhẫn quát.
"Đúng vậy, mau đưa giá ra, hôm nay lão tử nhất định phải mua cho bằng được!"
Người chủ trì thấy họ kích động như vậy cũng không xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi nói tiếp: "Hồng lang quý hiếm, giá khởi điểm năm mươi vạn———."
Người phía dưới ôn ào nâng giá, trong phút chốc đã tăng gấp năm lần.
"[66], ba trăm vạn." Tiếng vừa vang lên, một vài người đang sôi nổi tranh giành liền im bặt, rụt tay không nâng giá nữa.
Hạ Di híp mắt lại, bật loa truyền âm xuống dưới: "[21], ba trăm năm mươi vạn."
Dục Vệ Khanh bên kia cũng không ngờ có người dám tranh giành với mình, hắn cau mày, âm u cười khẽ.
"Khanh, súc vật kia thật đáng yêu." Đậu Ngọc Đào mắt nhìn Hồng lang lưu luyến không rời.
"Mua cho em." thương yêu hôn lên trán cô ta một cái, hắn thấp giọng cười.
....
"Anh muốn mua sao?" Hoàng Sa liếc hắn.
"Ừ, ...Khủng long không tìm được, nên lấy con này thay." Hạ Di nãy giờ cứ buồn bực không thôi vụ khủng long gì đó, mắt nhắm thẳng mục tiêu vào Hồng lang.
"..." Nương ơi, ngươi không cần nghiêm túc vậy chứ, ta đùa thôi mà.
Nhưng mà, ngươi tặng thì ta miễn cưỡng lấy vậy, Hoàng Sa khẽ nâng khóe miệng.
"[66], bốn trăm vạn!"
"[21], bốn trăm năm mươi vạn."
....
"[66], năm mươi triệu tệ!"
"[21], một trăm triệu tệ." Hạ gia cái gì cũng không thiếu, cũng đặc biệt không thiếu tiền, lên! Chơi với mày!
....
Cuối cùng Hồng lang rơi vào tay Hạ Di, mặc dù giá này cao hơn sức tưởng tượng, nhưng đối với Hạ gia thì như muối bỏ biển, không thấm vào đâu.
Ở bên kia Dục Vệ Khanh tay nắm chặt súng, nếu không phải hắn còn lô hàng cuối, thì chắc chắn không rơi vào cảnh mất mặt như hiện giờ!
"Khanh, không sao đâu, mục đích chúng ta tới cũng phải Hồng lang..." Khuôn mặt Đậu Ngọc Đào yếu ớt an ủi hắn, nhưng trong tâm thì không khỏi vặn vẹo.
Tới một con súc vật cũng mua không được!? Hừ càng ngày càng vô dụng!
Mà ở bên Hoàng Sa, cô sợ hết hồn, cầm trong tay cái thẻ bạc lấp lánh, má, đây là một trăm triệu tệ lận đó nha, cầm phỏng chết cô rồi.
"Của cô, đợi chuyển tới thì cứ bồi dưỡng nó, không cần gấp gáp." Hạ Di thấy cô trợn mắt há mồm, còn tưởng cô thích quá nên vậy, không khỏi mềm lòng dặn dò.
"A, tôi nhận có chút không nổi..."
"Không cần ngại."
"..." Tôi ngại lúc nào?
....
Người chủ trì cười rạng rỡ, mới món đầu mà đã lời nhiều như vậy, vậy các món phía sau không phải càng thêm lời à?
"Vậy tới tiếp món thứ hai, Ngọc trùng———."
Gã nói xong, nữ nhân bưng khay liền gỡ tấm vải ra, để lộ ba cái hủ bự đựng ba con trùng to béo như bàn tay của trẻ con.
Hoàng Sa theo bản năng liếc Hạ Di: "Bọn nó dùng để làm gì?"
"Tìm thấy trong khu mộ của Yên Đế, không biết cách sử dụng, nhưng uy lực rất ghê gớm, 6 người đã chết khi bắt được bọn nó." Hạ Di cũng theo bản năng mà trả lời cô.
"Vậy cũng đem đấu giá?"
"Nếu biết cách sử dụng hoặc nuôi thì gia tộc đó ắc sẽ cường..." Hạ Di nhíu mày, mắc gì hắn phải giải thích với cô làm gì?
Thấy hắn không muốn trả lời nữa, nên Hoàng Sa cũng không nhiều lời, tiếp tục coi đấu giá.
Ngọc trùng được mua với giá bốn trăm năm mươi vạn, cũng không ít tiền a.
Biết món thứ ba là gì nên Hoàng Sa không hứng thú lắm, ngả người ngáp một tiếng, mắt đảo qua đồng hồ trên tay Hạ Di.
Gần 8h rồi à?
Đột nhiên Hoàng Sa bừng tỉnh, quay phắt lại nhìn hắn: "Anh không về sao? thời gian...."
"Ba tiếng nữa mới tới, bồi cô được." Hạ Di liếc cô, thấp giọng trả lời.
Món thứ ba là đồ mà Dục Vệ Khanh tìm kiếm, hắn không ngừng nâng giá, cuối cùng cũng mua được đồ.
Lại nhìn qua số [21], kẻ dám khiến hắn mất mặt.
....
Lúc ra về, Hạ Di phải ra ban công nghe điện thoại, bảo cô đợi hắn một lát.
Hoàng Sa cầu còn không được, đang muốn tìm thời cơ bỏ trốn thì đụng phải một người.
"Ai hả?" Đậu Ngọc Đào vặn vẹo nhìn nữ nhân đụng trúng mình, tức giận thấy cô không đáp lại, liền mạnh bạo giật xuống mặt nạ của cô.
Móng tay cô ta sắt nhọn, lại cố ý mà mạnh tay, liền xẹt một đường máu trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Sa.
"A? Thì ra là con tiện nhân mày, Sao vậy? Định tới đây để câu thằng già nào?" Miệng lưỡi cô ta cười nhạo cô, mắt thì liếc lên xuống người cô, đánh giá một phen, mà cô ta càng nhìn lại càng cảm thấy ghen ghét.
Tiện nhân này cũng dám mặc đồ do Hạ Hoa thiết kế? Phải biết mỗi thiết kế của Hạ Hoa công bố đều giới hạn dưới mười bộ, tiền thì trên chục vạn mới mua được, cô ta mặc dù có tiền nhưng mua không được!
"Hết đóng kịch rồi sao?" mắt lóe lên sát ý rồi nhanh chóng thu lại, Hoàng Sa cười như không cười, tay lau vết máu trên mặt.
"Hừ, mày cũng đáng? Mau cởi bộ đồ này đưa cho tao, tao có thể cho mày đường sống!" Đậu Ngọc Đào khinh thường hừ một tiếng, mắt như nhìn côn trùng dưới chân, muốn chà đạp thế nào cũng được.
"Cô xứng? Hồ, ly, tinh?"
"Mày!" Đậu Ngọc Đào vừa muốn vung tay cho con tiện nhân một cú tát, liền nhìn thấy nam nhân đang đi tới.
Cô ta lảo đảo lùi lại, mắt đáng thương ngập nước, nhanh nhẹn cầm tay Hoàng Sa tát lên mặt mình, liền in lên đó một dấu tay ửng đỏ.
"Hic, hic Tiểu Sa tha... Hic tha tôi không... Dám nữa." Đậu Ngọc Đào ôm má không dám tin nhìn Hoàng Sa, nước mắt tiết ra càng nhiều.
"..." Cô biết Dục Vệ Khanh chắc chắn đang đi tới, mụ đàn bà lật mặt này diễn trò quen quá quen rồi.
Đúng lúc này, cô cảm thấy họng súng đang đặt trên đầu mình, hơi lạnh cũng từ nó mà tỏa ra.
"Muốn chết?" Dục Vệ Khanh âm trầm nhìn nữ nhân quay lưng về phía mình.
Khẽ xoay người, Hoàng Sa nhếch môi cười: "Tất nhiên là tôi không muốn chết rồi."
_________________________
Mai ta ra chương nữa.( ◜‿◝ )♡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...