Nhìn ra được vẻ mặt kì quái của Hoàng Sa, Khương Liệt dừng lại động tác.
Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên, lại thấy cô thân thể bất động, hai mắt không tiêu cự.
Tâm không hiểu sao khó chịu, Khương Liệt khẽ xoa nắn một bên má của cô.
"Sao vậy? Bị tôi hôn liền kinh tởm?" Như có như không cất giọng nói, hắn cũng không biết bản thân có bao nhiêu phần ôn nhu.
Hoàng Sa không nói, vô biểu tình ngước mắt nhìn hắn, như một đứa trẻ chẳng biết chuyện gì.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế, không một ai mở miệng nói gì, cứ nhìn nhau như vậy.
Cho tới khi cửa phòng được mở ra, Khương Liệt mới phản ứng lại, lãnh đạm nhìn kẻ xông vô.
"Ai cho cậu vào đây?" Khương Liệt giọng nói âm trầm.
"Thưa Khương tổng... Tôi đã ở ngoài gõ cửa nhưng ngài không phản ứng nên tôi mới.." Nheo đôi mắt xinh đẹp dưới lớp kính dày cộm, Bạch Cẩn khẽ cắn môi.
"Cút ra ngoài cho tôi!"
Chính là khi Bạch Cẩn vừa mới xoay người bước đi, thì Hoàng Sa nãy giờ bất động thân thể lại làm ra động tác.
Cô mạnh bạo đẩy Khương Liệt từ trên người mình ra.
Rồi chạy nhanh tới phía Bạch Cẩn, vươn tay ôm chặt cổ y, chôn vùi bản thân vào trong lòng y.
Hai mắt khẽ nhắm lại.
Bạch Cẩn chấn động không thôi, y cảm nhận được thân thể mềm mại của cô a.
Tâm bỗng chốc ngọt ngào như kẹo, y ôm chặt Hoàng Sa vào lòng.
Là em nhào vào lòng tôi trước.
Là em quyến rũ tôi trước.
Khương Liệt phía sau thì sững sờ, hắn ngước mắt nhìn hai kẻ ở phía trước, một luồng tức giận dâng trào.
Ha?
Bị tôi hôn thì kinh tởm?
Bây giờ lại nhào vào lòng nam nhân khác?
Giỏi! Thật giỏi!
"Cút hết ra ngoài cho tôi!"
....
Tỉnh lại, Hoàng Sa thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ, cô chỉ nhớ lúc đó mình bị Khương Liệt đè xuống.
Sau đó...
Không có sau đó.
Cô không nhớ gì cả.
Khẽ ngồi dậy, Hoàng Sa ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Tại sao mình lại ở đây?
Khi Bạch Cẩn bưng cháo bước vào thì bắt gặp cảnh tượng này.
Cô như con nai ngơ ngác nhìn y.
Khẽ mỉm cười, Bạch Cẩn bước tới : "Tiểu Sa tỉnh rồi, có muốn ăn một chút không?"
Hoàng Sa lắc đầu, từ chối đề nghị của y : "Anh Bạch làm phiền quá, lát tôi sẽ dùng sau."
Theo suy đoán của cô, có lẽ là lúc đó đại boss ra tay cứu giúp cô đi.
Đại boss đúng là cái đùi vàng đáng ôm mà!
Suy nghĩ xong, thái độ Hoàng Sa đối với Bạch Cẩn vô cùng tốt, tươi cười nói chuyện phiếm cùng y.
"Tiểu Sa có muốn ngủ lại không, dù gì giờ cũng khuya..., A!.. Không phải tôi có ý gì xấu đâu." Bạch Cẩn vừa nói xong thì nghe được tiếng cười khẽ của cô.
"Như thế nào? Anh Bạch muốn ngủ cùng tôi?"
"Không phải,... Tôi sẽ ra ghế ngủ mà." Mím môi lại, Bạch Cẩn đỏ mặt cúi đầu.
"Vậy là anh Bạch không thích ngủ cùng tôi sao?" Hoàng Sa giả bộ buồn lòng, trêu đùa hỏi.
"Không phải!... Tôi.. Tôi.." Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, y cắn cắn môi, lấp bấp không biết nói gì.
Hoàng Sa nhìn y như vậy, càng lúc càng cười tươi, đưa tay khẽ nhéo má y, cô dịu dàng nói : "Được rồi không đùa nữa,... Tiểu Cẩn Cẩn."
Bùm!
Đầu Bạch Cẩn trong phút chốc nổ tung.
Y xấu hổ đứng lên, mất tự nhiên chạy đi.
Aaaa.
Y là nam nhân a!
Vì cái gì lúc nào cũng yếu thế trước cô cơ chứ..
....
Hoàng gia.
Từ sau ngày hôm đó, Lâm Từ bắt đầu tự nhốt mình trong phòng.
Hắn mỗi lần gặp mặt cô đều nhớ tới khi đó.
Thân thể mềm mại áp sát hắn.
Hơi thở ấm nóng lại dễ chịu của cô.
Lâm Từ nghĩ, hắn điên rồi a.
Lúc nào hắn cũng nghĩ tới cô, đêm nào cũng đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ, chờ đợi cô về.
Nhưng hôm nay phải khiến hắn thất vọng.
Cô không về...
Trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung, Lâm Từ cuộn tròn nằm trên giường, bắt đầu ra sức ngăn cản bản thân vì cô mà có hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn vì cái gì lại rung động trước em họ cơ chứ.
....
"A,... A.. A... Phương tổng ngài... A ngài chậm một chút." Lam My vì động tác kịch liệt của Phương Duệ mà đau tới toát mồ hôi lạnh.
Cô ta đau tới sắp chết rồi!
Cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Từ hôm nghe được tin chị gái của Khương Liệt sắp trở về, Phương Duệ như một kẻ mất hồn.
Lúc nào cũng như một kẻ ở trên tám tầng mây, không quan tâm tới xung quanh xảy ra việc gì.
Ngay cả nữ nhân xưng là Đậu Ngọc Đào kia cũng không khiến cho Phương Duệ chú ý.
Làm cho Lam My sợ hãi hơn chính là.
Nghe nói Khương Liệt và Phương Duệ xảy ra nhiều tranh chấp là vì người chị gái kia.
Không phải...
Lam My bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, cô ta gắt gao ôm chặt Phương Duệ đang kịch liệt vận động.
Không..
Không thể nào..
Phương Duệ phải là của cô ta!
Không một con tiện nhân nào có thể giành được!
Chức vị phu nhân nhà họ Phương phải là của cô ta!
....
Hạ Di đang từ từ mất kiểm soát, hắn phát hiện thời gian bản thân bị 'bệnh' đang gia tăng lên.
Rõ ràng hắn đã cố làm mọi thứ.
Nhưng lại không ngăn được căn 'bệnh' này.
Hắn tự hỏi, vì cái gì lúc trước lại không giết Hoàng Sa.
Cô ta đặc biệt?
Không thể nào...
Nhưng nếu cô ta thực sự đặc biệt thì sao?
Hạ Di âm trầm nhếch môi, hắn tìm ra được công cụ ngăn được căn 'bệnh' này rồi.
"Lão gia cho gọi Gia Ý." Từ phía sau xuất hiện nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ.
....
Hoàng Sa đang nằm mơ.
Cô thấy bản thân đang ôm một nam nhân, vẻ mặt trông như hạnh phúc đi?
Mà nam nhân đang ôm cô lại không chỉ có một người.
Từng người từng người một xuất hiện, bọn họ ôm chầm lấy cô.
Dịu dàng thương yêu là vậy.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy đau.
Vô cùng đau khổ.
Là cô đau,... Hay nữ nhân được ôm kia đau.
Không phải nữ nhân kia là cô sao?
Vậy cô là ai?
Vì sao cô không thể thấy được khuôn mặt của những nam nhân kia.
Hoàng Sa ôm đầu hoảng loạn.
Sau lưng mặt đất từ từ nứt ra, tạo thành một vách núi sâu thẳm.
Hoàng Sa khẽ xoay người lại.
Bên dưới vách núi không thấy ánh sáng.
Hoàng Sa nghe thấy tiếng mẹ Hoàng gọi mình.
Nghe thấy bà ấy kêu cô trốn đi, hãy mau mau trốn thoát đi...
Vì bọn họ đang tới...
__________________________
Đọc tới chương này các nàng đã phát hiện cái gì chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...