Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Trong phòng riêng của nhà hàng, mấy người họ ăn uống vô cùng vui vẻ.

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bị nhốt trong khách sạn. Tuy rằng đồ ăn sẵn cũng rất tốt, ăn uống cũng không cần lo lắng. Thế nhưng cơm hộp cũng chỉ có như vậy, làm sao có thể sánh với cảm giác ngồi ở nhà hàng ăn uống mới là thật sự sảng khoái.

"Ài! Thật thoải mái. Tuy rằng trải qua ba ngày này rất yên bình nhưng ngẫm lại vẫn có cảm giác rất thần bí!"

Ngụy Xuyên nuốt một miếng phi lê cá cay, bưng lên bia lạnh uống một hơi, nói: "Hôm nay tôi đọc được tin tức thì thấy, lúc cổ phiếu giảm thì mọi người đều nháo nhào muốn cắt miếng thịt, cho nên bắt đầu mua cổ phiếu dự đoán giảm. Nhưng cổ phiếu đột nhiên lại tăng lên, lần này không biết đã hố không biết bao nhiêu người. May là suốt toàn bộ quá trình anh Dật đã nắm bắt được chính xác tin tức, ăn trọn cả toàn bộ diễn biến. Thật giống như là thao tác của Thần vậy…”

Nếu mà hệ thống đưa cho bạn một cái thẻ dự đoán thông tin chứng khoán, chắc chắn một điều là bạn cũng sẽ thao tác trơn tru thôi!

Triệu Dật cười nói: "Hai tin đầu tiên đúng là thông tin chính xác, nhưng mà tin sau cùng kia tôi cũng không dám chắc chắn là khi nào bọn họ sẽ công bố. Chỉ nghĩ là nhất định sẽ có khả năng được đưa ra để ngăn ngừa tổn hại. Lại không nghĩ rằng thật sự đụng trúng, coi như là vận may không tệ đi.”

Tôn Lượng nâng ly: "Người anh em! Cảm ơn cậu, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng!"

Ngụy Xuyên giễu cợt nói: "Rượu cảm tạ này cần phải tính thêm cả tôi nữa... Anh Lượng, không gọi là anh Dật nữa sao?"


Tôn Lượng đã ngoài ba mươi tuổi, giàu có, có năng lực, có địa vị. Đương nhiên không thể luôn gọi Triệu Dật một người mới 18 tuổi là anh được. Trước đó gọi hắn là anh Dật chỉ là nửa nói đùa nửa cảm khích, cho nên chỉ đùa một chút mà thôi.

Ngụy Xuyên thì khác, cậu ấy cùng lứa tuổi với Triệu Dật và Lục Đào. Cậu ấy gọi anh Dật, anh Đào. Triệu Dật lại gọi cậu ấy là anh Xuyên. Việc này giống như là bạn bè trêu chọc nhau bình thường, không có gì không tốt. Nhưng nếu Tôn Lượng ở giữa nơi công cộng gọi anh Dật thì sợ cảnh này sẽ rất xấu hổ.

Triệu Dật nâng ly cười nói: "Anh Lượng nếu thật sự dám gọi thì tôi cũng không dám đáp lời đây.”

Lục Đào cũng cười nói: "Cảm ơn anh Dật đã đưa tôi cùng bay!"

Mọi người đều cạn ly, một đám người đều sảng khoái.

Sau khi kiếm được tiền, rượu này uống rất vui sướng!

Tôn Lượng hỏi: "Vất vả mấy ngày rồi! Hôm nay tinh thần cũng đã khôi phục tốt. Nếu hôm nay cậu không có sắp xếp gì thì buổi tối có muốn đi thư giãn vui vẻ một chút không?”

Ngụy Xuyên hưng phấn nói: "Chúng ta nhất định phải ăn mừng, anh Lượng hôm nay thu xếp, ngày mai sẽ đến lượt tôi thu xếp!"

Triệu Dật cười nói: "Anh Lượng hôm nay muốn đãi khách, chúng ta đừng khách sáo. Dù sao cũng là ăn chực, còn về ngày mai ra sao thì cứ quên đi, uống xong một trận cũng mệt mỏi. Hơn nữa hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh rồi, ngày mai phải về khai giảng, lời mời của anh Xuyên cứ cho nợ đi. Cũng cho anh một chút thời gian về chuẩn bị cho tốt, để lần sau chúng tôi sẽ làm đau ví anh một trận!”

Ngụy Xuyên không hề thất vọng, sảng khoái nói: "Được! Chúng ta lại chờ vài ngày nữa, chủ nhật tuần này và cuối tuần sau thì sao?"

Triệu Dật lắc đầu: "Cuối tuần sau cũng không làm được! Hôm đó là sinh nhật bạn gái, tôi đã hứa sẽ dẫn cô ấy đi cưỡi ngựa và tổ chức sinh nhật cho cô ấy. Không có thời gian rảnh để chơi với mọi người. Ngày khác đi, đến lúc đó lại hẹn, dù sao thì anh cũng không chạy được!”

Tôn Lượng hai mắt sáng lên: "Cưỡi ngựa? Đi xem con ngựa số 28 của cậu sao?"

Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Lúc trước nghe nói tôi đi cưỡi ngựa, cô ấy đã làm ầm ĩ lên nói muốn đến chơi. Sinh nhật của cô ấy vào cuối tuần vậy nên tôi sẽ thoả mãn tâm nguyện này."


Ngụy Xuyên ghen tị nói: "Cuộc sống của anh Dật thực sự đáng ghen tị. Ngày thường ăn nhậu chơi bời, hưởng thụ cuộc sống. Thỉnh thoảng chơi một chút cổ phiếu thì cả đời ăn uống cũng đủ, đúng là quá thoải mái. Nghĩ lại bản thân tôi kiếm tiền đã không nhiều còn mệt hơn cả chó, thật sự quá là đối lập đi, cũng quá khổ sở!”

Triệu Dật bật cười: "Anh bớt chém gió đi! Anh là ông chủ quán lẩu Đằng Long không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ ghen tị ngoài kia."

Lục Đào bổ thêm một dao: "Cho nên người so với người càng tức chết, hàng so với hàng chỉ muốn vứt bỏ. Mấu chốt là so với ai, Xuyên Tử so với người thường chính là một kẻ khoe khoang. Nhưng mà so với Triệu Dật, vậy thì không nên so, so đẹp trai không được, so nhiều tiền không được, so nhân duyên với con gái cũng không được, so thời gian cũng càng không được… Ôi, thật là quá đáng thương!”

Ngụy Xuyên vặn lại: "Chỉ nói về tôi, còn cậu thì sao, cũng không phải là cẩu độc thân sao?"

Lục Đào bị chọc trúng chỗ đau: "Mẹ kiếp! Anh đây chỉ không nghĩ đi tìm con gái mà thôi, chẳng lẽ tôi muốn còn không tìm được sao?"

Ngụy Xuyên tiếp tục chọc thêm một dao: "Đúng vậy! ha ha, cậu không có bạn gái thì vẫn là cẩu độc thân thôi!”

Lục Đào trợn to mắt: "Có tin hay không, hôm nay tôi sẽ tìm một người cho anh xem?"

Ngụy Xuyên tiếp tục chọc: "Tôi tin rồi! Ít nhất thì hiện tại cậu cũng không có bạn gái, độc thân chó!"

"Anh!"


Lục Đào chỉ vào Ngụy Xuyên nhưng không có lời để phản bác. Lập tức bị dao nhỏ chọc cho im tịt.

Tôn Lượng và Triệu Dật cười đến đau bụng.

Màn hình điện thoại của Triệu Dật nhấp nháy.

Triệu Dật nhìn vào thì nhận ra đó là tin nhắn của Đới Lương, trong đó có ghi chép đầy đủ giao dịch và tính toán lợi nhuận cuối cùng.

Triệu Dật xem xét, sau khi trừ tất cả phí xử lý thì lợi nhuận đạt được là 89,5%.

Đồng thời, tài khoản của Triệu Dật đã nhận được số tiền chuyển qua.

Số tiền là 104 triệu 250 ngàn.

“Ký chủ hoàn thành thành tích: Mục tiêu nhỏ đầu tiên, ban thưởng thẻ rút thưởng 01 cái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận