Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Đào, Triệu Dật quay trở lại ra ngoài cửa. Từ bên cạnh vách tường kéo ra một cái rương lớn, tiếp đó phịch một tiếng nện ở giữa phòng ngủ.

“Quách Đông Lai, Lý Dương, đây là của các cậu, cái tên Lục Đào này không chào đón tôi, lại còn dám lên giọng, chúng ta ăn ngon không có phần của hắn.

Quách Đông Lai cùng Lý Dương đều cười ha hả, hai người quay về Lục Đào nhấp nháy mắt trêu chọc

“ Đại ca, Dật ca, đừng làm như vậy!”

Lục Đào lập tức lao đến, rất là nhiệt tình giang hai cánh tay ra, nói: “Đại ca vừa rồi nhất định là nghe lầm, phòng ngủ ba huynh đệ chúng tôi đối với việc đại ca quay về là nhiệt liệt hoan nghênh. Đại ca biết không, lúc không có anh ở đây chúng tôi cứ tưởng anh đã chết rồi."

Triệu Dật một mặt ghét bỏ tránh ra xa, cười mắng: “Đúng là đồ độc ác!"

Hai người sau một phen đùa giỡn, Lục Đào cười nói: “Cậu xin phép nghỉ đúng là thật đúng dịp, vừa về đến lại đụng ngay kỳ nghỉ quốc khánh!"

Triệu Dật cười nói: “Như vậy không phải tốt quá sao, lại tiếp tục có thể lười biếng."


Triệu Dật vừa nói chuyện vừa mở ra những thùng giấy niêm phong, bên trong tất cả đều là đặc sản ở sân bay Thượng Hải mà Triệu Dật mua. Ngoài thuốc lá đặc sản, bên trong còn có đủ loại đồ ăn vặt cùng một số thứ khác, đầy một gương lớn.

“New Zealand đặc sản thì không có, hơn nữa cũng quá xa. Tôi ở Thượng Hải còn phải chuyển phi cơ cho nên cũng không tiện, bên trong này là đồ đặc sản ở Thượng Hải, thích cứ lấy ăn. Còn có thuốc lá đặc sản cứ lấy thoải mái, đừng khách sáo."

Lục Đào trước tiên cầm lấy một bao đồ ăn vặt, xé mở niêm phong: “Xem ra đại gia như cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý bị đám huynh đệ nghèo đánh cướp, hiểu chuyện như vậy là tốt. Vậy bọn này cũng không khách sáo!"

Triệu Dật hỏi: “Các cậu ăn cơm chưa?”

Lục Đào ngẩng đầu nói: “Còn không có ăn, đang chuẩn bị đi đây. Nếu cậu đã trở về, vậy chúng ta ra ngoài ăn một bữa ngon đi, xem như tiệc tẩy trần!"

Triệu Dật cười nói: “Được! Chờ tôi tắm một cái, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu. Đã ra nước ngoài một đoạn thời gian, miệng đều sắp chảy hết nước miếng! Đồ ăn không có vị cay, món ăn ngon hơn nữa cũng cảm thấy không có hương vị!"

"Được!”

Triệu Dật tắm rửa xong, bốn người trong phòng cùng nhau đi ra khu phố phía sau trường học, bọn họ tìm đến một quán lẩu.

“Ông chủ, cho một nồi lẩu siêu cay!”

Lục Đào kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Đừng! Cậu đi nước ngoài một chuyến mới trở về, ăn loại siêu cay có nghĩ đến bọn tôi hay không. Muốn ngày mai cả đám ngồi xổm trong nhà vệ sinh không thể ra ngoài à. Ông chủ, cay vừa!”

“Được rồi!”

Triệu Dật khinh bỉ nhìn Lục Đào một cái, nói “Đúng là một tên giả dạng người Giang Châu!”

Lục Đào phản biện, ra vẻ khinh bỉ hồi đáp: “Nồi lẩu siêu cay rất cay, cậu nên khiêm tốn một chút. Đừng có vì ăn vui vẻ mà khiến ngày mai phải ôm nhà vệ sinh! Hơn nữa, cậu không thấy hai cậu ấy nghe cậu gọi mà sợ trắng cả mặt rồi kìa.”


Nồi lẩu được bưng lên, lửa mạnh bừng lên mùi thơm lập tức tỏa ra, Triệu Dật nước bọt đều sắp đi ra ngoài.

“Ông chủ! Một két bia cùng nước đá!”

Bên trong nồi lẩu cay tung bay một nhóm quả ớt, càng ăn càng thấy nghiện, kết hợp với bia ướp lạnh thì đúng là hết xảy. Mặc dù ăn đến mức mồ hôi đầy đầu, thế nhưng cái hương vị kia đúng là khiến người ta sảng khoái muốn bay lên.

“Ký chủ thưởng thức được vị cay của nồi lẩu, cảm nhận được ý nghĩa thực sự của vị cay. Ban thưởng thẻ hoàn tiền ăn tôm hùm đất chua cay x 01 cái.”

“Ghi chú 1: Ký chủ một mình thưởng thức tôm (Món chính) cùng với nữ nhân, có thể kích hoạt sử dụng thẻ. Bội số thu được từ 50 - 100 lần, độ thỏa mãn càng cao thì có thể tăng thêm bội số.

Thẻ hoàn tiền ăn tôm hùm đất chua cay???

Ăn lẩu cay lại còn được ban thưởng. Một bữa tôm mà thôi, ăn bể bụng cũng chỉ tiêu mấy trăm tệ. Gấp mấy trăm lần cũng chỉ có vài chục ngàn, đối với Triệu Dật mà nói thì số tiền này cũng không tính là nhiều. Thế nhưng có thể được ăn một bữa tôm miễn phí, cảm giác vẫn xem như là không tệ!

Quan trọng là kiếm được một chút cảm giác!

“Gần đây trong trường không có chuyện gì chứ?”


Lục Đào cười nói: “Trong trường học có thể có chuyện gì được, còn không phải mỗi ngày lên lớp ăn cơm, chơi game, ngủ......”

Triệu Dật khinh bỉ nói: “Đúng là Mọt gạo!”

Lục Đào lắc đầu, nói: “Không! Tôi không chỉ ăn gạo, tôi còn muốn ăn thịt!"

Triệu Dật dựng thẳng lên ngón cái, nói: “Vẫn là cậu trâu bò nhất!”

Triệu Dật kẹp lên một miếng đậu xào, nói: "Lý Dương! Tiệm ăn nhanh bên kia có vấn đề gì hay không, hôm nay tôi có đi ngang qua, từ xa nhìn thấy bên ngoài dường như cũng sắp xong rồi thì phải?"

Lý Dương cười nói: “Đúng vậy! Bảng hiệu đều đã treo xong, ngày Quốc Khánh là có thể khai trương, người cũng đã tìm đủ. Ngoại trừ đầu bếp phụ trách, tất cả nhân viên trong tiệm đều là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Mọi người đều được ký hợp đồng lao động chính thức, về phần tiền lương tôi cũng đã thương lượng với họ. Áp dụng hình thức tính lương theo giờ, mỗi ngày đi làm bao nhiêu giờ thì tính bấy nhiêu, một tháng tổng kết thanh toán một lần tiền lương…

Triệu Dật cười nói: “Cũng được! Làm nhiều có nhiều làm ít nhận ít, cái này cũng rất công bằng. Dù sao bọn họ đều là làm việc bán thời gian, nếu dùng tiền lương cố định ngược lại cũng không tốt."

Lý Dương gật đầu, cười nói: “Đúng vậy! Chúng tôi cũng đều suy nghĩ như thế, tôi trưng cầu ý kiến của mọi người, mọi người đều tán thành việc tính tiền lương theo giờ…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận