Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Nhìn cha mình, Lý Vân Vân một chút mặt mũi cũng không để lại cho Cô Hai mình. Ngày đó sau khi Kha Tử Nhiên tới nhà một chuyến, Cổ Dục cũng là đề phòng lỡ có chuyện, cho nên tìm người hỏi thăm tình huống bên Kha Tử Nhiên một chút. Sau khi biết được hắn ta đánh bạc thua hai trăm ngàn, Cổ Dục lập tức nói chuyện này cho Lý Vân Vân biết.

Mà nghe được lời này, Lý Vân Vân cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn lúc trước cô đã không mềm lòng cũng không có tham lam gì, bằng không tiền này coi như mất sạch.

Tuy Cổ Dục có tiền, nhưng có tiền cũng không phải tiêu hoang như vậy.

Vì sao nói nội dung độc hại có nói đến việc đánh bạc là nguy hại nhất.

Trước mắt tới nói, không chỉ khiến cho người ta sinh bệnh, tử vong. Hơn nữa còn khiến cho nhà tan cửa nát, thê tử ly tán, bạn bè mất hết.

Người xưa nói rất hay, ‘khuyến đổ bất khuyến phiếu, khuyến phiếu lưỡng bất giao’.

(Một câu tục ngữ cổ của TQ, ý của câu là bạn khuyên bạn bè mình không nên cờ bạc là vì là ý tốt. Nhưng nếu bạn khuyên người bạn kia rời xa người cậu ta đang yêu thì người bạn kia sẽ cho rằng bạn là đang ghen tị với cậu ta. Cho dù bạn thấy cô gái kia đi với một người đàn ông khác không phải là bạn mình vào khách sạn, nhưng chỉ vì ý tốt muốn khuyên thì người bạn đó thì chưa chắc cậu ta sẽ tin lời của bạn. Đôi khi còn trách bạn là đang ghen tị với cậu ta.)


Dù cho là bạn bè thân thiết nhất, cũng không thể sánh được nếu như có người thì thầm bên gối. Đồng thời, phần lớn phụ nữ có kỹ thuật đều là dạng người vô tình, con hát vô nghĩa.

Bọn họ có thể chỉ vì tiền, sẽ cố tình lừa gạt chiếm đoạt tiền vào tay. Bạn có chết hay không thì họ cũng không để ý tới.

Mà nếu dính vào hai loại này thì cũng sẽ nghiện. Đây chính là một cái động không đáy, muốn vứt bỏ thì tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên về cơ bản thì mọi người đều có nhận thức chung. Ví dụ như nếu như quả thật là có việc gấp như trong nhà xảy ra sự cố như bị tai nạn xe cô, bị bệnh hay là cần dùng gấp một số tiền. Thì tiền này có thể cho mượn, vì mọi người biết là họ sẽ có thể trả lại cho mình.

Nhưng nếu vì cờ bạc mất hết, muốn vay tiền, vậy tuyệt đối không thể cho vay.

Bởi vì một lần mượn đừng nói là trở về, bạn còn có khả năng hại hắn ta càng lún càng sâu.

Nghe được lời này của Lý Vân Vân, cha của Lý Vân Vân cũng há miệng. Cuối cùng vẫn thở dài một hơi, không để ý đến động tác kéo tay ông của cô em gái này nữa, ông ta lập tức dẫn theo mẹ của Lý Vân Vân quay đầu rời đi.

Ở nông thôn bên này đánh bạc rất dữ, ông ta tận mắt nhìn thấy quá nhiều người bởi vì dính vào cái thứ này mà dẫn đến nhà tan cửa nát, cũng giống như Lý Vân Vân đã nói, tiền như vậy không thể cho vay.

Huống chi nhìn thái độ kiên quyết của Lý Vân Vân, ông ấy cũng không biết giải thích thế nào. Biết rõ đây là do ông bị em gái gạt, nhưng ông cũng rất khó xử. Một bên là em gái ruột, một bên cũng là con gái ruột đó nha.

Cha mẹ sẽ không hại con cái của họ, đặc biệt là nếu đã biết rõ tình huống, cho nên không quản nữa cũng là một sự lựa chọn tốt nhất.

"Anh, chị dâu! Lý Vân Vân, tôi nói cho cô biết, việc này còn chưa xong đâu!” Nhìn thấy cha mẹ Lý Vân Vân xoay người rời đi, Cô Hai của Lý Vân Vân bên này cũng oán hận dậm chân một cái, sau đó trừng mắt nhìn Lý Vân Vân một cái rồi mới xoay người rời đi.

Nhìn dáng vẻ của bà ta, Lý Vân Vân tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế cũng trừng mắt một chút, sau đó mới kéo tay Cổ Dục ý bảo có thể quay trở vào nhà.


"Đừng nóng vội, em cứ vào nhà trước, anh đi ra ngoài một chuyến." Nhìn Lý Vân Vân còn có những người trong nhà cô, Cổ Dục nở nụ cười rồi sau đó nói với cô.

"Anh định đi giúp bà ta trả lại tiền đấy à! Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân bỗng có chút do dự nhìn về phía Cổ Dục, dò hỏi hắn.

"Không phải, anh cũng không ngốc. Tiền này nếu như trả giúp cho họ, đó không phải là rơi vào trong động không đáy hay sao. Yên tâm đi, việc này cứ để anh giải quyết." Vỗ vỗ tay cô, Cổ Dục cười nói.

Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân bên kia do dự một chút, tiếp đó mới xoay người trở vào nhà. Nhưng trong mắt cô vẫn mang theo một tia nghi hoặc.

Về phần Cổ Dục sau khi cười khẽ một cái, tiếp đó cưỡi xe máy đi ra ngoài thôn.

Thật ra hắn không phải đi đâu xa, mà chính là đi đến cái sòng bạc nhỏ nơi Kha Tử Nhiên đánh bạc.

Sòng bạc nhỏ này cách thôn Cổ Gia cũng không tính là xa, cưỡi xe máy hơn mười phút thì cũng đến.

Khi hắn cưỡi xe máy tới nơi này, người ở cửa nhìn gió liếc mắt một cái thì nhận ra Cổ Dục. Nói đùa, hiện tại ở mười dặm tám hương nơi này, nào có người không biết Cổ Dục chứ?


Mặc kệ Cổ Dục lái xe con ra, hay là đi xe máy ra, nói không biết đó là không có khả năng. Nhìn thấy xe máy của Cổ Dục dừng lại ở cửa, cửa bên kia vừa mở ra thì người của sòng bạc này từ bên trong đã đi ra.

"Ôi chao, ôi chao, khách quý ít gặp đã tới. Ông chủ Cổ đến đây là tới tìm người hay tới chơi?” Nhìn Cổ Dục xuống xe, gã mập mạp bên này cười ha hả nói.

"Tôi đến chủ yếu là vì cái người tên Kha Tử Nhiên nợ tiền của các anh." Vừa nói, Cổ Dục vừa đi vào trong sòng bạc, khi hắn đi vào sòng bạc, người đang chơi bên này đều dừng lại. Nói giỡn sao, Cổ Dục, ai có thể không biết chứ?

"Ôi chao, thật sự là hổ thẹn, cứ như vậy chút tiền lại còn kinh động đến cậu. Cậu nhìn xem, việc này náo loạn như vậy lại khiến cậu lúc này phải tới đây, cậu tới là thay hắn trả tiền sao?" Nghe Được Cổ Dục trực tiếp nhắc tới Kha Tử Nhiên, gã mập mạp bên này cũng buông tay, sau đó có chút hưng phấn hỏi.

Cừu béo như Kha Tử Nhiên, bình thường bọn họ cũng không dễ đụng vào.

Tuy rằng kéo dài đường dài như vậy, lợi nhuận sẽ càng nhiều. Nhưng nếu Cổ Dục thay Kha Tử Nhiên trả lại tiền, vậy bọn họ cũng rất vui vẻ mà nhận.

Chương 561 Cờ bạc là cái động không đáy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui