Ở trong phòng bếp ngây người trong chốc lát, lúc này Lâm Lôi cũng từ bên ngoài đi vào. Trong tay cô còn cầm không ít rau, rõ ràng là các cô vừa mới đi hái xong.
"Tống Mính đến từ khi nào vậy, sao em không nói cho anh biết trước một tiếng." Nhìn Lâm Lôi đi vào, Cổ Dục bỗng kéo cô lại, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu.
"Anh lặng lẽ mang về ba người như thế, chính cung người ta không được trở về tọa trấn hay sao." Nghe được lời của Cổ Dục, Lâm Lôi bỗng ra tay nhẹ nhàng véo hắn một cái, sau đó cười nói.
Thế nhưng nói xong, cô vẫn chỉnh đốn tâm tình, nói với Cổ Dục một chút. Tống Mính sáng nay vừa tới đây, vốn dĩ chỉ là tới tìm Cổ Dục, kết quả nghe nói Cổ Dục đi đón Tiết Thanh Huyến. Cho nên mới ở lại, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật ra đều rất chuẩn xác, biết Tiết Thanh Huyến mới chính là địch nhân của mình, điều này Tống Mính biết rất rõ.
Dù sao vị trí chính cung của Cổ Dục, các cô đều coi như vật trong túi của mình, chỉ cần xem cuối cùng hoa sẽ rơi nhà ai mà thôi!
Tuy Rằng Cổ Dục vào phòng bếp nấu ăn, làm đồ ăn rõ ràng so với lúc bình thường chậm hơn một chút.
Nhưng chậm hơn nữa cũng có lúc cũng sẽ làm xong.
Khi làm xong cơm, mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt mới được. Nhưng mà ở trên bàn ăn, tám người lúc này một người nói chuyện cũng không có.
Bọn họ chỉ buồn bực ăn thức ăn trước mặt mình, ăn xong đầu tiên chính là Phùng Thư Nhân. Vừa ăn xong thì nha đầu này rất vô trách nhiệm mà chạy đi, nói là đi livestream. Cho nên cũng chỉ còn lại tiêu điểm chính là Cổ Dục, lúc này hắn vẫn còn đang ở chỗ này không biết phải làm sao.
“Vân Vân, cha mẹ con đến xem con này!
Đang lúc không khí trên bàn ăn càng ngày càng có chút khó xử, Cổ Dục cũng càng ngày càng rối rắm thì đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của một người phụ nữ. Nghe được giọng nói của người phụ nữ này thì Lý Vân Vân đang ngồi bên cạnh đột nhiên sắc mặt đại biến, bởi vì giọng nói này cô quá quen thuộc.
"Tôi, tôi đi ra ngoài một chuyến." Nhìn mọi người ở bên cạnh, Lý Vân Vân nhỏ giọng nói một câu rồi sau đó đi ra ngoài.
"Anh cũng đi xem một chút." Mặc kệ là bởi vì có quan hệ với Lý Vân Vân, hay là bắt được cái lý do này. Cổ Dục cũng lập tức đứng lên, sau đó đi theo Lý Vân Vân ra ngoài.
Khi hai người đi tới cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, đang cùng một đôi vợ chồng già đứng trước cửa nhà Cổ Dục.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hai vợ chồng già này chính là cha mẹ của Lý Vân Vân, mà người phụ nữ trung niên kia là ai, Cổ Dục cũng không có ấn tượng, hẳn là không phải người của thôn Cổ Gia.
Quả thật, đôi vợ chồng già này chính là cha mẹ của Lý Vân Vân. Lúc này bọn họ còn có chút rối rắm, một chút mờ mịt. Dù sao việc này bọn họ cũng có chút nói không nên lời, nhưng nhìn Cô Hai Lý Vân Vân bên cạnh, bọn họ cũng không thể không kiên trì nhìn về phía Cổ Dục và Lý Vân Vân.
"Vị này chính là Tiểu Cổ đấy à, chúng tôi là cha mẹ của Vân Vân." Nhìn Cổ Dục, người đàn ông trung niên bên này cũng mở miệng nói chuyện trước.
"À, chú và dì đến chơi à! Vào nhà ngồi đi ạ, à..." Nhìn đôi vợ chồng trung niên này, Cổ Dục cũng mở miệng nói. Tuy nhiên lúc vô thức nhường đường vào bên trong, hắn mới chợt nhớ tới là hình như lúc này bên trong đang có tu la tràng.
"Cha, mẹ, hôm nay trong nhà có khách, là khách rất quan trọng. Nếu hai người không có chuyện gì, cứ về trước đi, vài ngày nữa thì hai người lại đến." Lý Vân Vân tự nhiên cũng biết những thứ này, cho nên khi Cổ Dục còn chưa nói hết thì cô đã cướp lời rồi nói với đôi vợ chồng trung niên kia, hôm nay trong nhà quả thật là có khách quan trọng.
"Ừm, vậy cũng..." Nghe Lý Vân Vân nói như vậy, lúc này đôi vợ chồng mới nhìn thoáng qua nhau, gật gật đầu chuẩn bị rời đi. Bọn họ chỉ là người bình thường, nếu hôm nay người ta có việc, vậy thì trước tiên trở về trước được rồi. Tuy nhiên, mặc dù bọn họ nghĩ như vậy, nhưng Cô Hai của Lý Vân Vân thì không nghĩ như vậy, bà ta lập tức kéo lại anh cùng chị dâu đang muốn đi, sau đó lên tiếng.
"Khách nhân thì sao chứ, khách nhân đến thì không cho cha mẹ vào nhà sao? Có cô con gái nào như cô không hả?” Nhìn Lý Vân Vân, Cô Hai của Lý Vân Vân lập tức lớn tiếng nói.
"Đây là chuyện của nhà chúng tôi, có quan hệ gì với bà." Nếu như nói Lý Vân Vân đối với cha mẹ cô tương đối lãnh đạm thì cô đối với Cô Hai này có thể nói là chán ghét đến cùng cực. Nhìn bà ta, ánh mắt Lý Vân Vân lạnh như băng nói.
"Vân Vân, sao lại nói chuyện với Cô Hai con như vậy chứ." Nhìn con gái của mình lần thứ hai cùng Cô Hai đối đầu, bên này mẹ của Lý Vân Vân lập tức kéo tay của cô lại nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Nói chuyện như thế nào thì cứ nói chuyện như vậy, cô ấy làm chuyện gì cha và mẹ không phải không rõ ràng lắm sao. Lúc này nếu như con không đoán sai, là bà ta cố ý lừa cha và mẹ tới đây để lừa tiền của chúng con.” Nhìn mẹ mình, Lý Vân Vân cũng không để lại một chút thể diện gì cho Cô Hai này của cô, trực tiếp mở miệng nói thẳng. Vừa nghe lời này, Cô Hai Lý Vân Vân trên mặt đều lộ ra vẻ bực bội.
"Hả! Cái gì mà lừa gạt chứ! Chỉ là mượn tiền thôi mà, việc làm ăn bên Dượng Hai con xảy ra chút vấn để nhỏ, thiếu khoảng 200 ngàn. Hiện tại các con có điều kiện như vậy, nên cô các con nghĩ trước tiên nhờ bọn con giúp đỡ trước. Sau đó qua một thời gian ổn định lại thì sẽ trả lại tiền cho bọn con.”
Nhìn dáng vẻ Cô Hai của cô, lúc này cha của Lý Vân Vân cũng mở miệng rồi nhỏ giọng nói.
"Cha, con không biết có phải cha lại bị bà ta lừa hay không. Cái này đâu phải là vấn đề nhỏ trong việc làm ăn gì đâu, là do ông ấy đi ra ngoài đánh bạc nên mắc nợ 200 ngàn. Mấy thứ này cha và mẹ cũng biết, nhiều năm như vậy cũng không phải chưa từng thấy qua, đây là một cái động không đáy. Lúc này bọn con nếu cho mượn tiền, lần sau lại đến 400 ngàn, 4 triệu, bao nhiêu tiền cũng không đủ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...