Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Sau khi nói với mấy nhân viên an ninh khu này một câu, tiếp đó Khổng Hạo Văn dẫn nhóm người Cổ Dục lái xe vào sở thú. Sau khi đỗ xe xong, bọn họ bắt đầu đi tham quan từng khu vực của sở thú, nơi đầu tiên bọn họ đến là khu vực nuôi chim. Nhưng mà khi bọn họ tới đây thì bỗng có chút buồn cười, bởi vì nơi này dường như cái gì cũng không có…

“Nơi này đúng là sắp trống rỗng rồi nha!” Nhẹ nhàng gõ cái lồng lớn kia, Cổ Dục cười nói, đừng nhìn bên ngoài mấy cái lồng này treo đủ loại bảng hiệu.

Nào là chim ưng, chim cắt, sếu đầu đỏ, vân vân…nhưng mấy thứ này hiện tại đều không có.

Có vài con là được thả về tự nhiên, có vài con sếu đầu đỏ thì được trực tiếp đưa đến khu bảo tồn.

Có một số con vật có thể nuôi, có lẽ cũng đã sớm bị người ta lấy đi. Dù sao mấy con chim này nuôi cũng không chiếm diện tích, hơn nữa rất dễ nuôi, cho ăn cũng đơn giản, khá nhàn. Cho nên sau khi biết sở thú đóng cửa, có một số động vật nhỏ nuôi không phạm pháp đều được người trong chính phủ nhận về để nuôi, cũng không tệ.

Vì vậy, hiện tại ở đây cơ bản đều không còn cái gì.

Thực tế, thì nói như vậy cũng không chính xác, bởi vì vẫn còn một vài con chim, ví dụ như... Con công.


Có người nói, con công này xinh đẹp như vậy, vì sao còn ở lại chỗ này? Có phải là họ cố ý giữ lại cho Cổ Dục không?

Kỳ thật không phải như vậy, thứ này đúng là đẹp thì có đẹp. Thế nhưng kỳ thật cũng không có dễ nuôi, con vật này quá lớn, cái đuôi lớn kia của nó quét tới quét lui. Nếu như không có chỗ nuôi đủ lớn thì chỉ cần hai ngày cái đuôi của con công này sẽ bị rụng sạch, trở thành công trọc đuôi.

Thứ hai là vì thứ này quá chán ghét, nó vừa ngốc lại vừa chậm, có thể sống đến bây giờ không có tiêu diệt sạch thật sự là một kỳ tích, hơn nữa bọn nó cũng cực kỳ ồn ào.

Tiếng kêu kia giống như là một cái kèn, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng cực kỳ khó chịu. Nhất là buổi tối, nó thích kêu là cứ kêu, hoàn toàn mặc kệ những thứ xung quanh.

Vì vậy, con công này mặc dù rất đẹp, nhưng những người muốn nuôi nó thực sự không nhiều.

Cho dù là Cổ Dục cũng không muốn nuôi cái thứ này. Phải biết rằng, trong chỉ số hạnh phúc của con người, đi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại là điều rất quan trọng. Nếu mà nuôi cái con này, về sau đừng có nghĩ tới chuyện ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.

Đi xem xong khu nuôi chim xong thì chuyển qua khu nuôi thú.

Tuy nhiên chỗ này căn bản là không còn cái gì, một ít động vật hoang dã hình thể hơi lớn, ví dụ như linh miêu các loại, đều đã được đưa đi. Hổ đông bắc, gấu gì đó cái sở thú nhỏ này cũng không có nuôi được, cho nên hiện tại lưu lại, trên cơ bản đều là một ít động vật nhỏ mà thôi.

Ví dụ một ít động vật nhỏ như thỏ, hươu, cáo, các loại động vật nhỏ. Ở sau núi thôn Cổ Gia chính là có những thứ động vật nhỏ này, Cổ Dục cùng lười đi bắt nên cũng không thèm để ý.

Về phần cáo thì con vật này quá loạn, mùi hương kia của nó thật sự là chịu không nổi. Cho nên sau khi đi xem một vòng thì Cổ Dục cũng không có ý định nuôi mấy thứ này.


Sau đó nhóm năm người bọn họ đi tới khu vực động vật thuỷ sinh. Tốt rồi! Thay vì nói là động vật thuỷ sinh không bằng nói toẹt ra là khu trưng bày cái sông cho rồi. Bởi vì bên này cơ bản đều là các loại cá có thể ăn được, như cá chép, cá trích, cá trắm cỏ, cá trắm đen… bọn chúng được nuôi trong một cái ao lớn, có không ít cá chép nhưng màu sắc đều rất bình thường.

Đáng giá nhất có lẽ là một vài con cá tầm, cũng không lớn, cũng không phải là cá hoang dã.

Nhìn thấy nơi này, đừng nói là Cổ Dục, cho dù là Phùng Thư Nhân ngay từ đầu hứng thú rất cao cũng có chút mất kiên nhẫn.

“Chú Khổng, chẳng lẽ chú đang dẫn bọn cháu đi dạo chợ đấy à! Nhìn Khổng Hạo Văn, Phùng Thư Nhân không khỏi chửi bậy. Mà nghe Được Phùng Thư Nhân kêu la như vậy Khổng Hạo Văn cũng hơi xấu hổ nở nụ cười. Kỳ thật hắn vốn cũng không biết nơi này lại thảm như vậy, bằng không, có nói thế nào hắn cũng không dẫn Cổ Dục tới đây làm cái gì?

Tuy nhiên vẫn là câu nói kia, đến đều đã đến, vẫn là tiếp tục đi dạo thêm một lát.

Đi qua khu động vật thủy sinh, chính là khu động vật lưỡng cư. Mặc dù trước khi đến bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý, dựa theo kiến thức đi học mà nói thì khu lưỡng cư đơn giản chính là bốn loài vật. Rùa đen, con cua, ếch và rắn.

Quả nhiên sau khi đi vào, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là rùa, có đủ loại rùa.

Rùa Brazil, rùa cá sấu, rùa hộp, rùa cỏ, dạng gì cũng có. Còn có rùa giả và rùa thật lẫn lộn, giống như là một cái chợ hoa và chợ bán thức ăn kết hợp với nhau.


Tiếp đó là khu vực của cua, cua cũng không có gì tốt, đều là một ít cua đồng, cua núi, cua ngoài sông, còn cua biển thì không có con nào.

Tiếp theo là ếch và cóc, nhóm của Cổ Dục đã có chút quen với thứ này.

Tuy nhiên khi bọn họ đi đến khu cuối cùng, nhóm Cổ Dục đều có một chút ngoài ý muốn.

Rùa, ếch và cua phía trước đều làm cho kỳ vọng của bọn họ giảm xuống mức thấp nhất. Nhưng mà khi đi đến khu vực của rắn ở trong cùng, lập tức làm cho bọn họ ngạc nhiên đó chính là ở đây chủng loại rắn đúng là rất nhiều.

Không chỉ có những con rắn ở Đông Bắc không có tên, ngay cả rắn độc và không độc cũng có rất nhiều. Cho dù là rắn kịch độc ở phương nam thì nơi này cũng có không ít. Nhưng mà làm cho người ta chú ý nhất chính là trong một cái bể bằng kính khá lớn, có lẽ cũng khoảng hai mét. Bên trong có bố trí một chút tiểu cảnh, mà khiến người ta chú ý chính là có hai con rắn lớn đang quấn ở trên tiểu cảnh này.

“Đây là trăn Myanmar!” Nhìn hoa văn màu vàng và trắng đan xen trên thân con trăn, Khổng Hạo Văn bỗng có chút kinh ngạc hô lên, tên khao học của loài răn này là Amelanistic Burmese Python.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui