Trung thu thiếp phối hợp thêm tranh Trung thu, ngoài ra cộng thêm vừa mới tết Trung Thu không lâu. Quả thật là cực kì thích hợp, Tiết Thanh Huyến xem xong cũng cảm thấy có chút vui vẻ.
Mà ông cụ Tiết thì trực tiếp hơn, cầm điện thoại lên chụp, chuẩn bị có một chút đắc chí, khoe khoang với bạn bè.
Đương nhiên Cổ Dục cũng không quên mục đích tới đây của mình, xem bệnh cho ông cụ Tiết mới là việc chủ yếu nhất.
Bắt mạch cho ông cụ Tiết, Cổ Dục phát hiện nhà họ Cổ rất nghe lời, cơ thể của ông cụ Tiết đã cải thiện rất nhiều. Chỉ cần không xảy chuyện gì ngoài ý muốn, thì sống thêm 8, 10 năm không thành vấn đề.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, một lúc sau có người tới gọi, nói là đã có thể ăn cơm tối.
Lúc này 3 người mới rời khỏi thư phòng, đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Khi 3 người ngồi xuống, ông cụ Tiết mở rượu mà Cổ Dục mang tới, trước tiên rót cho mình và Cổ Dục mỗi người một ly, tiếp đó bắt đầu đắc ý thưởng thức.
“Cổ lão đệ, đừng khách khí nhà, cứ coi như nhà của mình. Đồ ăn của tôi, chắc chắn không so được với nhà cậu, nhưng mà cậu cứ ăn tự nhiên nha. Nhưng mà cậu….cậu thật đúng là để cho người khác hết sức hiếu kì.” Để ly rượu xuống, ông cụ Tiết càng nhìn Cổ Dục thì càng vui vẻ và càng nhìn lại càng hiếu kì. Bởi vì trong ánh mắt của ông, bất kì năng lực nào của Cổ Dục đều không dễ dàng đạt đến, đều cần mấy chục năm lắng đọng thì mới có được.
Nhưng mà năm nay Cổ Dục chỉ có hơn 20 tuổi. Vậy mà đối với những thứ này đều nắm trong lòng bàn tay, thật là để cho ông có chút ảo giác, chẳng lẽ mình sống cả đời trên lưng chó.
Kĩ năng nấu nướng thiên hạ vô song, kỹ thuật chăn nuôi thiên hạ vô song, y thuật vô song, nghe nói đánh nhau cũng là một tay cao thủ. Còn có thể tự soạn nhạc ca hát, ngoài ra cộng thêm thư họa song tuyệt.
Ông cụ Tiết cảm giác dường như ngoại trừ sinh con, không có gì là Cổ Dục không làm được.
Dù sao chẳng có ai hoàn mỹ, nhưng trong mắt ông cụ Tiết ít nhất về mặt kỹ năng nói Cổ Dục là hoàn hảo cũng không quá lời. Được rồi, Cổ Dục cũng không nghĩ đến chính mình cứ như vậy là xong…..
Đương nhiên, đây chỉ là nói đùa, nhưng ông cụ Tiết rất coi trọng Cổ Dục.
Mà Cổ Dục đối với điều này cũng chỉ có cười, hắn cuối cùng khó mà nói ra, những năng lực của hắn là do bàn tay vàng cho. Nhưng không thể không thừa nhận, bàn tay vàng của Cổ Dục thật sự rất ra sức.
Uống rượu Cổ Dục chưa sợ qua bao giờ, mặc dù hắn cũng không phải là một tên sâu rượu. Vì bình thường hầu như hắn không có uống rượu, cũng không có thèm rượu, cũng không chủ động đi tìm quán rượu. Nhưng nếu như trường hợp bữa tiệc bình thường, vậy thì ai đến hắn cũng không có cự tuyệt.
Rất nhanh hắn cùng ông cụ Tiết đã đem chai rượu uống cạn, chai thứ hai ông cụ Tiết chắc chắn không nở lòng đem uống, thế là hai người đổi qua Mao Đài. Đây là rượu Mao Đài bảy năm, mặc dù không ngon như rượu của Cổ Dục, nhưng cũng không tệ.
Buổi tối hôm nay ông cụ Tiết thật sự rất vui vẻ, bữa nhậu tối hôm nay uống đến tận hơn 10:00 mới kết thúc, tiếp đó Cổ Dục dìu ông cụ Tiết vào phòng để nghỉ ngơi.
Nhìn thời gian, mặc dù bây giờ Cổ Dục có thể về khách sạn, nhưng ông cụ Tiết có ý để hắn ở lại đây ngủ một đêm, thậm chí còn thu dọn xong phòng rồi.
Cổ Dục cũng không nói thêm nhiều lời, quyết định ở lại đây một đêm. Nhưng có chút đáng tiếc là tiền thuê khách sạn của hắn, dù sao hắn ở đây thì tiền khách sạn cũng không thể hoàn lại.
Phòng được dọn dẹp cho Cổ Dục là căn phòng tốt nhất dành riêng cho khách, có phòng khách riêng, phòng vệ sinh cùng phòng tắm bên trong. Sau khi Cổ Dục tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, nhưng sau khi nằm trên giường một lát, hắn phải bất đắc dĩ ngồi dậy.
Bởi vì hắn khát…..
Chúng ta đều biết sau khi uống rượu rất dễ miệng đắng lưỡi khô, đặc biệt là rượu đế. Cho nên hiện tại Cổ Dục muốn tìm ít nước uống. Đương nhiên bên trong không gian của hắn cũng mang theo không ít nước bên người, trừ cái đó ra còn có nước đào và rượu đế, nhưng ở nhà người khác, cuối cùng hắn cũng không lấy ra một chai, tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng khi hắn mở cửa phòng đi tới bên kia cầu thang, hắn đã thấy Tiết Thanh Huyến mặc bộ đồ ngủ từ trên lầu đi xuống.
Lúc này Tiết Thanh Huyến lại có một loại vẻ đẹp khác, dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp, cộng thêm chiếc váy ngủ màu hồng và kiểu tóc búi cao khiến cô vừa dễ nhìn lại vừa gợi cảm, khi nhìn thấy cô Cổ Dục cũng có chút sửng sốt.
“Ngủ không được?” Nhìn thấy Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến cười tiến lên hai bước hỏi hắn.
“Không phải! Có chút khát.” Nghe được câu hỏi, Cổ Dục cười trả lời.
“Em cũng muốn uống ít nước, đi thôi.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyến cũng cười một cái, tiếp đó dẫn Cổ Dục đi tới phòng bếp dưới lầu. Mở tủ lạnh từ bên trong cầm ra một chai nước đưa cho Cổ Dục, Cổ Dục cũng không khách khí sau khi nhận đã uống một hơi nửa chai, uống xong cái cuống họng chung quy đã thoải mái hơn một chút.
“Ngồi xuống nói chuyện một lúc đi.” Nhìn Cổ Dục một hơi uống cạn nửa chai nước, Tiết Thanh Huyến cũng cầm một chai khác, sau khi tự vặn nắp chai, ngồi lên ghế bên cạnh Cổ Dục nói.
Nghe được Tiết Thanh Huyến nói như vậy, Cổ Dục cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi xuống.
Nhưng sau khi ngồi xuống, hắn mới phát hiện vị trí ngồi của mình thật đúng là có một chút lúng túng, vừa vặn có thể nhìn thấy chân của Tiết Thanh Huyến, chân này đúng là vừa dài vừa đẹp.
“Đẹp không?” Nhưng trong lúc hắn nhìn mê mẩn, Tiết Thanh Huyến lại đột nhiên đem cơ thể nghiêng qua, cười hỏi hắn.
“Khục! Muốn nói chuyện gì…” Nghe được Tiết Thanh Huyến hỏi như vậy, Cổ Dục không khỏi lúng túng ho một tiếng. Tiếp đó uống một hớp nước, rồi bắt đầu nói sang chuyện khác.
“Nói chuyện gì cũng được, bằng không nói một chút chuyện ở chỗ của anh thế nào?” Tiết Thanh Huyến chống cằm, cười tủm tỉm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...