Mà sau khi nghe Tiết Thanh Huyến nói, ánh mắt của cô ta cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Thân phận của người phụ nữ này Cổ Dục cũng không rõ ràng.
Nhưng mà hắn nhìn ra, lúc Tiết Thanh Huyến nhìn thấy người phụ nữ đó thì tâm tình cũng không tốt.
Cổ Dục cũng không hỏi nhiều, mà đi theo cô đến thư phòng của ông cụ Tiết.
Khi cửa thư phòng mở ra, hắn đã nhìn thấy ông cụ Tiết lúc này đang viết thư pháp, khi ông cụ Tiết nhìn thấy Cổ Dục thì cũng đặt bút xuống và nở nụ cười.
“Này! Tiểu Cổ, ha ha ha ha. Lần trước chia tay, ông rất là nhớ cháu đấy nha.”
“Cháu nghỉ ông nhớ rượu của cháu thì có. Đương nhiên, hôm nay cháu cũng mang theo cho ông đây.” Nhìn ông cụ Tiết, Cổ Dục cũng mỉm cười nhấc tay mình lên, hai chai rượu đã được đóng chai lập tức xuất hiện trước mặt ông cụ Tiết.
Quả nhiên, khi nhìn thấy rượu, gương mặt của ông cụ Tiết vô cùng kích động, vội vàng bước tới vài bước rồi cầm lấy rượu của Cổ Dục, ông biết rượu của Cổ Dục cho dù có tiền cũng không mua được, ông ta không thể không trân quý.
“Hắc hắc, nhóc con cháu thật có lòng. Chậc chậc, ài! Bây giờ còn sớm, phòng bếp còn đang nấu cơm, một lúc nữa hai chúng ta cùng nhau uống một chút đi Đúng rồi! Ông nghe nói tên nhóc như cháu đối với thư pháp cũng có một chút hiểu biết, tới xem một chút nào.” Cầm rượu trong tay, ông cụ Tiết vui vẻ nói.
Đồng thời, ông cũng mang Cổ Dục đi đến trước bàn.
Cổ Dục biết thư pháp, hơn nữa không thua kém gì Trần Vĩnh Khang ( chủ tịch hiệp hội thư pháp và hội họa). Thân là người trong ngành, ông cụ Tiết dĩ nhiên cũng muốn khoe khoang một chút.
Cho nên ông cụ Tiết đã sớm biết, Cổ Dục có trình độ thư pháp cực mạnh, nhưng mà vẫn không có cơ hội được tận mắt nhìn thấy. Hôm nay Cổ Dục tới nhà ông, vậy đương nhiên ông muốn để Cổ Dục phơi bày ra một ít.
Mà Cổ Dục cũng không phải là loại người ưa thích che giấu, nhìn tờ giấy trước mặt đã bày ra, chặn giấy đã được sắp xếp đâu vào đấy, còn có bút lông đã thấm sẵn mực, nghiên mực cũng đã mài tốt. Lúc này, Cổ Dục cũng cũng xắn tay áo lên, sau đó trong đầu suy nghĩ trong đầu muốn viết cái gì.
Kể từ sau khi Cổ Dục tiếp nhận kỹ năng bậc thầy thư pháp và kỹ năng hội họa, ở trong đầu hắn tự động có rất nhiều kiến thức liên quan đến những thứ này.
Ví dụ như đủ các kiểu chữ thiếp, chữ khắc và các kết cấu hội họa, kỹ thuật vẽ.
Bây giờ đối với Cổ Dục, nói tới những vật này thì đó là hạ bút thành văn.
Nhìn tờ giấy trước mặt, Cổ Dục trầm tư một chút. Sau đó nhấc bút lên, hắn cũng không có gấp gáp viết cái gì, mà trước tiên vẽ một bức tranh.
Quốc họa của Trung Quốc chú trọng ý cảnh hơn, đương nhiên chủ yếu cũng phải để cho người khác nhìn và hiểu mới được.
Cổ Dục đi mấy nét bút lên tấm giấy, sau đó phát thảo cảnh ý của bức tranh, bức tranh cũng dần hiện ra. Bức tranh này vẽ một ông lão uống rượu một mình dưới ánh trăng.
Mặc dù vẽ đường nét cũng không nhiều, nhưng vẽ ông lão lại tình cảm dạt dào, vô cùng sinh động.
Sau khi vẽ xong, Cổ Dục cũng viết lên bức tranh.
Đây là phong cách thảo thư, không thể nói hết được sự tiêu sái của nó.
Mà lúc này Tiết Thanh Huyến cũng đi tới sau lưng của Cổ Dục nhẹ nhàng đọc….
“Trung thu bất phục bất đắc tương, vi tức thậm tỉnh như, hà nhiên thắng nhân hà khánh, đẳng đại quân…”
“Đây là, Trung thu thiếp?” Nhìn bức tranh của Cổ Dục và hai mươi hai chữ viết này, Tiết Thanh Huyến chớp chớp mắt đôi mắt sáng ngời, tò mò hỏi.
Mà ông Tiết người có nghiên cứu sâu đối với thư pháp và hội họa, lúc này hoàn toàn chết lặng.
“Tuyệt phẩm, tuyệt phẩm.” Khi Cổ Dục vừa viết chữ cuối cùng xong, ông cụ Tiết không thể chờ đợi ngắm bức tranh chữ ở trên mặt bàn, vẻ mặt khiếp sợ kêu lên.
“Không được! Cháu chưa có chết, đây không tính là cái gì.” Nhìn dáng vẻ hưng phấn của ông cụ Tiết, Cổ Dục lập tức phất phất tay, tiếp đó mỉm cười rồi đem bút đặt lại bên trong đồ rửa bút.
“Không! Chữ này, tranh này, Cổ lão đệ. Tôi dám nói, bức tranh thư pháp này của cậu nếu đem đi ra ngoài, trị giá ít nhất 4-5 triệu.” Nhìn bức tranh thư pháp này, mặt ông cụ Tiết khiếp sợ nói.
Tiết Thanh Huyến ở bên cạnh nghe được lời ông cụ Tiết nói, cũng không khỏi nhìn lại một cái. Ông của cô đúng là thực tế, một bức tranh chữ đã từ tiểu Cổ thành Cổ lão đệ. Nhưng không thể không nói, cho dù cô không biết nhiều về phương diện này, nhưng nhìn bức tranh thư pháp này cũng có cảm giác rất đẹp.
Phải biết những tác phẩm của nghệ thuật gia, sau khi chết thì nó mới có thể đáng tiền. Nhưng theo lời của ông cô nói, bây giờ giá trị bức tranh chữ của Cổ Dục đã phải 4-5 triệu. Có thể thấy được giá trị nghệ thuật của nó đã vượt xa các tác phẩm tầm thường khác rồi.
Nếu như chờ Cổ Dục qua một trăm năm, không biết giá của bức tranh thư pháp này sẽ lên gấp bao nhiêu lần.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi càng hiếu kỳ hơn nhìn về phía Cổ Dục. Người đàn ông này đúng là thần kỳ, trên người dường như có vô số bí mật không đếm hết, thật là hấp dẫn chết người.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi nhìn lại Trung thu thiếp mà Cổ Dục viết.
Tác giả của Trung thu thiếp là Vương Hi Chi, những người không hiểu nhiều về lịch sử thư pháp thì không biết quá rõ người này là ai, nhưng kỳ thật người này cũng tương đối nổi danh.
Trong lịch sử của Trung Quốc, Vương Hiến Chi là người có thành tựu cao nhất về thư pháp, được xưng là thư thánh. Mà vị Vương Hiến Chi này là người con thứ bảy của Vương Hi Chi, được xưng là tiểu thánh.
Ở trong một đạo thư pháp, ông ấy cùng cha mình cùng được xưng là Nhị vương, có thể được thực lực của ông ấy.
Mà Trung thu thiếp này, cùng Khoái tuyết thời tình thiếp của Vương Hi Chi và Bá Viễn thiếp của Vương Tuần, được xưng là tam hy mặc bảo, chính là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Vương Hiến Chi.
Nhưng mà đáng tiếc là, thiếp này ban đầu có năm dòng ba mươi hai chữ, nhưng hiện tại chỉ còn lại có ba dòng hai mươi hai chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...