Tại Trung Quốc tài sản vượt qua 2 tỉ có chừng khoảng mấy ngàn người. Tài sản vượt qua 1 tỉ, nhiều thì không dám nói nhưng vẫn có mấy chục ngàn người.
Nếu để cho những người này lập tức bỏ hơn 2 triệu để mua nửa ký trà, bọn họ chắc chắn không nỡ lòng bỏ ra. Nhưng nếu chỉ mua mấy lạng, vậy thì có thể nha, dù sao cũng chỉ tốn có mấy trăm mà thôi.
Huống chi cũng có không ít thế gia, gia tộc, của cải của bọn họ chỉ sợ là không có ghi xuống và thống kê mà thôi.
Cho nên mỗi tháng hơn 150 ký trà xanh, về cơ bản được tiêu thụ hết ở trong nước. Thậm chí phải đặt trước, mỗi tháng cũng không đủ để bán.
Nhất là sau khi Cổ Dục bán một ít cho Kentaro Aikawa, Kentaro Aikawa về tới Nhật Bản cũng đắc ý một phen, nên cũng làm cho không ít người Nhật biết đến trà xanh của Cổ Dục. Đó đó cũng đưa đến chuyện tốt, người nước ngoài cũng bắt đầu cướp loại trà xanh này.
Mà so với trà xanh, hồng trà ở trong nước có ít người uống hơn, ít nhất lượng tiêu thụ không có cao như trà xanh. Nhà họ Tống để lại một nửa ở chi nhánh ở nước ngoài, phần lớn hồng trà đều được bán cho châu Âu như Thổ Nhĩ Kỳ, Ireland, Anh là các quốc gia tiêu thụ lớn loại trà này.
Nếu xét về số lượng uống trà,Thổ Nhĩ Kỳ là quốc gia đứng đầu thế giới, đừng nhìn Ireland chỉ là quốc gia nhỏ, thế nhưng lượng tiêu thụ của nó lại đứng thứ hai. Thứ ba thế giới là nước Anh, về phần Trung Quốc….Đứng thứ mười chín thế giới. Được rồi, kỳ thực người Trung Quốc cũng không phải rất thích uống trà, ít nhất trên số liệu là như vậy.
Nếu như lấy số lượng trà tiêu thụ để xem thì Thổ Nhĩ Kỳ đứng đầu, Island đứng thứ hai thế giới. Thứ ba là nước Anh, thứ bốn thế giới là Nga, thứ năm thế giới là Ma Rốc, New Zealand đứng thứ sáu thế giới. Ai Cập đứng thứ bảy, Ba Lan đứng thứ tám, Nhật Bản đứng thứ chín thế giới, Ả Rập Xê Út thứ mười thế giới.
Tất nhiên, mỗi quốc gia đều có cách uống khác nhau ví dụ như người Ma Rốc thích uống trà xanh, Ai Cập thích uống trà đường, bọn họ không thích uống hồng trà. Nhưng đối với những nước thích uống hồng trà thì trà của Cổ Dục chính là loại tốt nhất trên thế giới.
Nhà họ Tống đưa trà đến nước Anh trong hai tuần, hoàng thất nước Anh đều uống loại trà này. Cái nào hiếm thì quý, vì vậy trà này nếu muốn bán nhiều là không thể.
Vì vậy trà của nhà họ Tống tháng nào cũng là cung không đủ cầu.
Triệu Văn Quang chỉ có hơn ba lạng trà xanh, lúc bình thường không có khách quý thì cũng không dám lấy ra uống. Không phải hắn ta không nỡ lòng bobra, mà là uống hết sạch thì thật sự sẽ không mua được nữa.
“Không có việc gì, ông cứ yên tâm thoải mái uống đi, có thời gian thì đi tới chỗ tôi, tôi cho ông một ít.” Nhìn Triệu Văn Quang nói với mình chuyện liên quan đến trà, Cổ Dục phất phất tay tỏ vẻ không thèm để ý nói. Nghe Cổ Dục nói như vậy, hai mắt Triệu Văn Quang cũng phát sáng lên.
Quả nhiên ngài Cổ không phải người bình thường.
“Vậy tôi sẽ không khách khí, chờ có thời gian tôi nhất định phải đi quấy rầy ngài.” Bưng chén trà lên, Triệu Văn Quang cũng cười nói.
Thực ra Cổ Dục nói là tới mua bán bình sứ thanh hoa, nhưng kỳ thực bọn họ chủ yếu là nói chuyện phiếm. Đối với đồ của Cổ Dục, Triệu Văn Quang tương đối tín nhiệm. Mà giá cả cũng nói xong, Cổ Dục không định trả giá cho nên giao dịch rất nhanh.
Sau khi thưởng thức trà và hàn huyên một lúc, Cổ Dục cũng mở ra ba cái hộp. Chiếu theo quy củ, tiền và hàng phải ở trước mặt rõ ràng, sau khi Triệu Văn Quang tự mình kiểm tra ba cái bình, cũng lập tức chuyển 84 triệu vào trong tài khoản ngân hàng của Cổ Dục, thanh toán xong.
“A! Đúng rồi, ngài Triệu! Cho tôi hỏi một chuyện, ở đây còn có người mua San Hô Đỏ không? Còn có Long Diên Hương, ông có biết người nào muốn mua những thứ này không?” Nhìn Triệu Văn Quang, Cổ Dục cũng mở miệng nói.
Triệu Văn Quang đoán là chi đội trục vớt ở trong biển sâu của Cổ Dục đã vớt được San Hô Đỏ và Long Diên Hương. Đây là chuyện rất bình thường, cho nên hắn ta cũng không có quá bất ngờ.
“Ôi chao! Ngài Cổ gia, San Hô Đỏ này còn tạm được, tác dụng cũng nhiều, trong nhà bình thường bày nó, màu đỏ nhìn rất đẹp đó nha. Dù sao, lớn hay nhỏ gì thì chỉ cần ngài nói một tiếng, tôi đều cũng có thể giúp ngài bán ra ngoài. Còn Long Diên Hương thì cũng có giá cả và thị trường, mà công dụng cũng không quá nhiều.” Sờ cằm một cái, Triệu Văn Quang vừa cười vừa nói.
Cổ Dục biết Triệu Văn Quang cũng không có chém gió, San Hô Đỏ này cũng giống như ngọc thạch, lớn nhỏ đều có thể bán ra ngoài.
Lớn có thể xem như vật trang trí, trong nhà hay trong trong công ty có một cây san hô lớn, để một bên bày biện sẽ có nhiều khí thế, Vạn Vũ Dương cũng làm như vậy.
Nhỏ cũng có thể đặt trong nhà, đưa làm quà tặng, mặc kệ là ý nghĩa hay điềm báo hoặc giá trị cũng đều rất tốt. Dù không cẩn thận làm đụng hỏng cũng có thể chế tạo làm hạt châu hay làm thành phật châu, làm mặt nhẫn hay làm thành khuyên tai hay các mặt hàng mỹ nghệ, làm kiểu gì cũng đều bán chạy.
Nhưng mà cái đồ chơi như Long Diên Hương này, tác dụng chủ yếu chính là kích thích mùi thơm và ổn định mùi của nước hoa.
Thành phần chính của nước hoa là rượu cồn, nhưng mà nếu trực tiếp xịt cồn lên cánh tay thì cồn sẽ bay hơi trong vòng vài giây. Mà nước hoa có thể lưu hương thơm lâu đến như vậy cũng là bởi vì nhờ có Long Diên Hương để cố định lại mùi thơm.
Mặc dù nói Long Diên Hương là vật không thể thiếu nhưng bởi vì công dụng không quá rộng rãi dẫn đến ngoại trừ công ty nước hoa, cũng chỉ có bên công ty dược thỉnh thoảng sẽ thu mua.
Nhưng bên công ty dược thu mua số lượng cũng không quá nhiều.
Triệu Văn Quang sở hữu cửa hàng đồ cổ, đồ trang sức, thư pháp và tranh chữ và các loại hình tương tự, nên hắn ta có thể biết được người người bên này, nhưng nước hoa thì thật sự không biết.
“Không có việc gì, không nóng vội, ngược lại mấy thứ đó cũng không hỏng, trước tiên bán một ít San Hô Đỏ cũng được.” Nghe Triệu Văn Quang nói, Cổ Dục cũng không thèm để ý nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...