Rõ ràng đối phương sau khi nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú với cá ngừ vây xanh đại dương của Cổ Dục, thế là đã sửa lại hành trình.
Ngày thứ hai, bọn họ ngồi máy bay đi tỉnh Hắc Long Giang. Hôm nay Hứa Cẩm cũng ngồi máy bay từ Đế Đô về Tỉnh Hắc Long Giang.
Tiếp đó máy bay của hai nhóm người hạ cánh, rồi họ cùng đi về hướng thành phố Hưng An.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, hai nhóm người lái xe hướng về nhà Cổ Dục. Bọn họ vẫn tương đối cảm thấy hứng thú với cá ngừ vây xanh đại dương của Cổ Dục.
Nhưng mà vị khách người Nhật thì có một chút mơ hồ, vì ông có chút không rõ, không phải ông muốn mua hải sản sao? Tại sao lại đi lên núi?
Nếu như không phải là ông hết sức tính nhiệm Vạn Vũ Dương. Ông ta có thể phải cân nhắc, có phải Vạn Vũ Dương muốn bắt cóc ông ta hay không, tình huống hiện tại là gì đây?
“A? Ông chủ Hứa…..”
“Ngài là….”
“Tôi tên là Vạn Vũ Dương, tôi kinh doanh xuất nhập khẩu ở thành phố Uy Hải. Hôm nay ngài Cổ bảo tôi đến, vị này là khách hàng của tôi, ông Kentoro Aikawa.”
Vào khoảng 10 giờ sáng, hai chiếc ô tô đậu trước nhà Cổ Dục. Hứa Cẩm và Vạn Vũ Dương cùng lúc đến nhà Cổ Dục.
Nhìn thấy Hứa Cẩm, Vạn Vũ Dương vô cùng khách khí chào hỏi.
Chớ nhìn vào tài sản của Vạn Vũ Dương và Hứa Cẩm không chênh lệch nhiều. À, trước đó chênh lệch không nhiều lắm, nhưng bây giờ Hứa Cẩm hơn anh ta rất nhiều.
Nhưng thế lực và nhân mạch của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Cửa hàng của Hứa Cẩm mở khắp cả nước, lại thêm Hứa Cẩm có không ít quan hệ với đời thứ ba làm cách mạng. Điều này khiến cho Hứa Cẩm dù là thương trường hay quan trường đều làm ăn được.
Điểm này dù Vạn Vũ Dương tốn rất nhiều tiền cũng không thể mua được. Cho nên Vạn Vũ Dương vô cùng khách khí đối với Hứa Cẩm, còn chủ động tới chào hỏi và tự giới thiệu mình.
Ông Kentoro Aikawa cũng đi tới cúi chào rồi mới bắt tay Hứa Cẩm chào hỏi. Người Nhật Bản bất kể là trong bụng có bao nhiêu ý xấu, nhưng ít nhất ở mặt ngoài bạn không thể tìm ra lỗi xấu nào của họ.
“Đi thôi, Cổ Dục cũng đã chuẩn bị sắp xong rồi.” Sau khi giới thiệu đơn giản một chút, Hứa Cẩm cũng cười đáp rồi ra dấu mời mọi người. Hứa Cẩm nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ rưỡi có lẽ Cổ Dục chắc đã xử lý cũng tạm ổn rồi.
Hứa Cẩm dẫn hai người vào nhà Cổ Dục, vừa mới đến giữa sân thì Hứa Cẩm đã nhìn thấy cảnh này quá quen, nhưng Kentoro Aikawa và Vạn Vũ Dương lại có một chút kinh ngạc.
Bọn họ ngạc nhiên trước mấy cái xe mà Cổ Dục đặt ở trong sân, dĩ nhiên bọn họ biết trị giá của chúng là bao nhiêu tiền.
Nhưng rất nhanh sự kinh ngạc đã trở thành sốc, bởi vì bọn họ nhìn thấy Vua Núi và hai con sói. Bọn họ đi vào trong sân thì lại thấy hai con hổ nhỏ và hai con gấu nhỏ đang đùa giỡn trước mặt một con lợn rừng cực lớn.
“Sở……thú?” Nhìn những động vật này, Kentoro Aikawa không khỏi có chút kinh ngạc nhìn Vạn Vũ Dương hỏi.
“A! Không phải, Cổ Dục và chính phủ có liên hệ nên cậu ấy có giấy phép nuôi dưỡng. Những động vật này là cậu ấy nuôi, sân sau còn có một con đại bàng nữa đó.” Nghe được Kentoro Aikawa nói, Hứa Cẩm cũng giải thích. Hiển nhiên là Kentoro Aikawa có biết một chút tiếng Trung, ít nhất thì ông ấy có thể hiểu được, sau đó thì gật đầu trong vô thức.
“A! Mọi người tới rồi sao, mời vào bên trong, Cổ Dục đang làm cá.” Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, sau đó Tống Mính xuất hiện trước mặt mọi người.
Thực sự hôm nay không phải là ngày nghỉ của Tống Mính, nhưng mà nghe nói Cổ Dục có việc nên sáng sớm đã lái xe chạy tới giúp đỡ Cổ Dục. Bây giờ cô ấy đang phụ trách trang trí trong nhà và những thứ khác.
“Được.” Nhìn thấy Tống Mính, Hứa Cẩm nở nụ cười, dĩ nhiên hắn ta biết Tống Mính là ai, cũng biết quan hệ của Tống Mính và Cổ Dục. Nhưng phía đằng sau Vạn Vũ Dương và Kentoro Aikawa nhìn Tống Mính có một chút kích động như là gặp phải thiên thần.
Thật sự là bởi vì vẻ bề ngoài của Tống Mính quá đẹp, khi bọn họ đi theo Tống Mính vào nhà, bọn họ cảm thấy mắt của mình lại sáng lên.
Bởi vì lúc này trong nhà, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân cũng đang bận rộn.
Nhìn ba người mặc dù khí chất không bằng Tống Mính nhưng giá trị nhan sắc lại hoàn toàn không kém chút nào, Vạn Vũ Dương và Kentoro Aikiwa nhìn nhau một cái.
Sau đó Vạn Vũ Dương lặng lẽ kéo tay áo Hứa Cẩm.
“Ông chủ Hứa, mấy vị này là ngài Cổ….” Vạn Vũ Dương nhỏ giọng hỏi Hứa Cẩm.
“Mấy cô ấy đều người của Cổ Dục.” Liếc mắt nhìn Vạn Vũ Dương, Hứa Cẩm không khỏi cười, thật ra không cần nói cũng biết hai người này có ý nghĩ xấu xa gì.
Nhưng mà không phải có câu nói “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” hay sao.
Nếu như mấy cô ấy thực sự không có quan hệ với Cổ Dục… Được rồi, mấy cô gái ở nhà Cổ Dục sao có thể không có quan hệ với Cổ Dục được chứ, nghĩ nhiều rồi đó.
Khi mấy người bọn họ ngồi xuống, Tống Mính cũng mang bộ ấm trà ra để pha trà cho họ.
Đương nhiên là pha trà Long Tĩnh do Cổ Dục trồng, khi ngửi thấy mùi trà này thì Hứa Cẩm còn tốt. Dù sao hắn ta cũng đã uống qua rồi, bây giờ trong nhà vẫn còn giữ lại một ít trà lần trước Cổ Dục đưa cho, nhưng bình thường Hứa Cẩm cũng không nỡ uống, lúc có khách mới dám lấy ra pha.
Mà Vạn Vũ Dương và Kentoro Aikawa thì là lần đầu tiên thưởng thức loại trà này.
Mặc dù nói trà đạo của Nhật Bản cùng trong nước rất khác biệt. Nhưng mà, bọn họ đều có hiểu biết đối với trà đạo. Tiếp đó thì nâng chén trà lên, một ngửi, hai nhìn, ba nhấp.
Khi trà vào miệng, tinh thần của hai người họ không khỏi sửng sốt.
“Ặc, Hứa tổng! Trà này cũng là của ngài Cổ trồng hay sao?” Để chén trà xuống, Vạn Vũ Dương kinh ngạc hỏi Hứa Cẩm.
“Ừm! Đây hẳn là lá trà tốt nhất thế giới. Nhưng mà đừng nghĩ tới nữa, toàn bộ trà này được cung cấp cho nhà họ Tống kinh doanh rồi. Vị này chính là con gái của gia chủ nhà họ Tống, là Tống Mính, Tống tiểu thư.” Thấy được ánh mắt kinh ngạc của Vạn Vũ Dương, Hứa Cẩm giới thiệu Tống Mính một chút. Mà Vạn Vũ Dương vừa nghe Hứa Cẩm nói xong thì không khỏi thở dài một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...