Đương nhiên trừ nhà hắn, hắn cũng cần mua cho nhà Lâm Lôi, Lý Vân Vân một ít. Nhà của các cô không cần dùng quá nhiều than đá, dù sao ban ngày cũng ở nhiều nhất là trong nhà Cổ Dục, buổi tối mùa đông Cổ Dục cũng không muốn để cho họ trở về nhà.
Nhưng cũng không thể để cho nhà lạnh hoàn toàn, cho nên mỗi ngày cần phải đốt lửa một chút, mỗi nhà một tấn than xem ra cũng đủ. Đương nhiên chở một chuyến, Cổ Dục không thể chỉ mua 7 tấn. Không nói chuyện khác, những nhà trong thôn có quan hệ tốt với hắn cũng cần chiếu cố.
Nhà ông Hai, nhà Cổ Kiến Quân, nhà Cổ Kiến Quốc, còn có nhà Cổ Tấn lúc hắn đến hỏi thì họ đều cần. Mỗi nhà đại khái cần khoảng 2 tấn, gộp chung lại là 8 tấn, tính ra tổng cộng là 15 tấn, gần 100 ngàn tệ.
Lúc đầu Cổ Dục tự lái chiếc G6X6 trở về, nhưng lúc Khổng Hạo Văn và ông chủ Tiền biết Cổ Dục dùng chiếc G6X6 chở than về đều kinh hãi.
Mặc dù chức năng chính của xe bán tải là dùng để chở đồ, nhưng chiếc xe này hơn chục triệu tệ, ai sẽ cam lòng đem nó đi chở than…. Được rồi, Cổ Dục cam lòng.
Nhưng mà cuối cùng họ cũng không để hắn chở than, mà ông chủ Tiền cử mấy xe bán tải đi theo hắn về thôn.
Thực ra 15 tấn than đá một chiếc xe tải cỡ trung đã chở hết, nhưng Cổ Dục không cho bọn họ dùng loại xe tải cỡ trung. Vì đường mới xây của thôn Cổ gia không thể chịu được những chiếc xe tải hạng nặng chạy qua. Xe bán tải nặng chỉ có mấy tấn nên lái mấy chiếc là được.
Vốn Cổ Dục muốn trả phí vận chuyển, nhưng ông chủ Tiền chắc chắn không dám nhận.
Cuối cùng mỗi người nhường một bước, tiền than là 97 ngàn, hắn trả tròn 100 ngàn. Khi mấy cái xe đi vào thôn, đem than đến từng nhà, chất vào trong lều than đã chuẩn bị trước. Nhìn cục than đá đen bóng, mấy người ông Hai không khỏi có chút cảm thán, bình thường đã quen với việc đốt mấy loại than có lẫn bùn đất.
Bây giờ đột nhiên thấy than đá đẹp như vậy, bọn họ có chút không nỡ đốt.
Đương nhiên, hiện tại chỉ nhìn thôi, tới mấy ngày lạnh nên đốt cũng phải đốt mà thôi.
Về phần Khổng Hạo Văn thì dĩ nhiên đi tới nhà Cổ Dục để ăn chực cơm.
Nhưng trưa nay bọn họ không uống rượu, vì chút nữa Cổ Dục còn phải chở Khổng Hạo Văn về, công việc của hắn ta vẫn còn rất nhiều.
Thực ra Khổng Hạo Văn không có làm một việc rõ ràng ở thành phố Hưng An.
Trên cơ bản chỗ nào bận rộn, thì hắn ta sẽ đến đó để chủ trì công việc. Lúc đầu nhà họ Khổng muốn để cho hắn lịch luyện một chút, nhưng nhìn bộ dáng lười biếng của hắn ta, cũng biết là người không thích lịch luyện. Sắp tới mùa đông, Khổng Hạo Văn sẽ triệt để nhàn rỗi, đến lúc đó lại đến tìm Cổ Dục chơi.
Ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi một lúc, Cổ Dục chở Khổng Hạo Văn về chỗ làm, hắn cũng trở về nhà.
Chớp mắt một đêm không có chuyện gì xảy ra, xảy ra chuyện gì còn xin tự động bổ não.
Khi Cổ Dục đi bộ từ nhà Lý Vân Vân về, hắn kiểm tra xem cá mới câu được trong hai ngày nay.
Cũng không biết có phải hắn thọc trúng ổ cá ngừ vây xanh hay không, hai ngày này hắn câu lên được không ít cá ngừ vây xanh.
“Xem ra cần phải xử lý một chút.” Nhìn mấy con cá ngừ vây xanh đại dương lượn lờ trong nước, Cổ Dục sờ cằm lẩm bẩm.
Nghĩ đến việc xử lý, Cổ Dục dĩ nhiên sẽ không kéo dài quá lâu. Sau khi về đến nhà, hắn đi đến hồ cá, đem xoáy nước chuyển qua hồ nước ngọt, đem toàn bộ cá nước ngọt thả vào ao, rồi lại đem xoáy nước dời trở về. Cổ Dục đi ra khỏi hồ cá cầm một con cá mú đốm ném cho Vua Bầu Trời. Công việc hôm nay của hắn chỉ còn cho động vật trong nhà ăn. Sau hơn 10 phút, hắn ngồi trên ghế sofa lấy điện thoại để tìm Hứa Cẩm.
"Ông anh Hứa, bên tôi có một mẻ cá ngừ mới, có vây vàng, có mắt to, nhưng nhiều nhất là vây xanh. Không có con nhỏ, con nhỏ nhất cũng nặng hơn 50 ký. Anh có hứng thú hay không?” Hai tay nhanh chóng gõ chữ, nhắn xong Cổ Dục gửi đi.
“Có! Nhiều khách sạn lớn trong nước đều hỏi thăm anh có cá ngừ vây xanh hay không, nhưng mà chú em, một mẻ của cậu…. Là bao nhiêu? Người trong nước ăn cá này không nhiều, cho nên chắc không cần quá nhiều.” Thấy Cổ Dục nhắn tin tới, lúc này Hứa Cẩm đang họp ở Đế Đô. Cuộc họp còn chưa bắt đầu, trước tiên là để cho quản lý tới nói trước mà ông ta lập tức cầm điện thoại đứng lên đi sang một bên.
Gần đây vườn trái cây Khinh Khinh của ông ta vì thuỷ hải sản của Cổ Dục, nên đột nhiên tăng trưởng mạnh. Đừng nhìn doanh thu tăng trưởng không nhiều, nhưng thực tế là không ít, tăng hơn 70% so với những năm trước.
Nhưng phát triển nhiều nhất chính là giá trị bản thân của ông ta, cũng chính là giá trị công ty của ông ta trên thị trường.
Gần đây giá trị tài sản của ông ta đã tăng gấp đôi, cho nên hợp tác với Cổ Dục là đôi bên cùng có lợi. Bây giờ nghe Cổ Dục có cá ngừ, ông ta dĩ nhiên thấy hứng thú.
Cá ngừ mắt to, vây dài, vây vàng đều dễ bán, vì ba loại cá ngừ này rẻ, trong tiệm của ông ta cũng bán, nhưng vây xanh thì giá cao hơn.
Hơn nữa chủ yếu là trong nước ít ăn loại cá ngừ này, thị trường chủ yếu chủ vườn trái cây Khinh Khinh là ở Trung Quốc. Nếu như mẻ cá của Cổ Dục quá nhiều vậy thì có một chút phiền toái.
Bởi vì cá ngừ đại dương bắt lên phải giết rồi ướp lạnh, chỉ có thể bảo quản tươi trong mấy ngày, nếu như số lượng quá lớn, ông ta thật sự nuốt không trôi.
Kỳ thực ban đầu cá ngừ vây xanh đại dương cũng không đáng tiền.
À, hơn một trăm năm trước thì không đáng tiền.
Bởi vì loại cá này giống như cá hồi, ăn sống sẽ ngon hơn ăn chín. Cá sống thì mềm, mịn và ngon hơn, còn cá chín thì hơi dai.
Mặc dù đôi khi người châu u sẽ ăn thịt bò sống, nhưng lại thích ăn cá chín hơn.
Cho nên hơn một trăm năm trước, cá ngừ vây xanh ở đại dương có rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...