Bởi vì Hứa Cẩm không cho ai mặt mũi, cho nên tất cả mọi người đều phải xếp hàng đến mua. Hơn nửa số lượng có hạn, điều này dẫn đến mỗi lần bán cá, trên cơ bản đều có nhân viên chuyên môn của nhà hàng đứng xếp hàng từ lúc nửa đêm.
Dân chúng bình thường, nào có tâm tư như vậy, nửa đêm còn xếp hàng mua cá về ăn?
Cho nên ngoại trừ người muốn tặng quà, người bình thường rất khó mua cá của vườn trái cây Khinh Khinh. Mặc dù trên mạng không ít người nói bọn họ đang làm hurger marketing, nhưng sản lượng ngay ở chỗ này bày ra. Dựa vào một mình Cổ Dục. À! By giờ là dựa vào máy câu tự động, muốn bổ sung lượng thiếu hàng toàn quốc là không có khả năng.
Ông chủ lớn này trước đó có may mắn ăn qua cá của vườn trái cây Khinh Khinh. Bây giờ nghe ở đây có thể mua được, chuyện này còn có gì mà nói, lập tức vui vẻ đáp lời.
“Vậy tôi sẽ quyết định.” Nhìn thấy ông chủ lớn nói như vậy, anh ta cười một chút, rồi trở về nói với vợ Cổ Dương.
Nghe bên kia xác nhận mua, Cổ Dương không khỏi thở dài một hơi, những người có tiền thật khó hiểu, ăn một con cá tiêu hơn 2,000 tệ. Chậc chậc, đúng là quá xa xỉ.
Nhưng mà khách hàng muốn, dĩ nhiên ông cũng sẽ không kéo dài. Cho nên trực tiếp chuyển cho Cổ Dục 2,400, sau đó ông xách theo con cá đi thật nhanh về nhà.
Lúc đầu ông còn sợ con cá này chết trên đường, nhưng mà Cổ Dục có lòng tin đối với cá của hắn. Đừng nói chỉ là đi một đoạn ngắn như thế, coi như là đem con cá ra khỏi nước một tiếng thì cá của hắn cũng không chết. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không đem nó đi phơi nắng hay đi chôn dưới đất, chỉ cần đựng trong túi nilong và cung cấp nước, nó tuyệt đối sẽ không chết.
Kết quả sau khi về đến, Cổ Dương phát hiện con cá này vẫn còn rất khỏe mạnh.
Khi xem con cá này, ông chủ lớn cũng rất hưng phấn, không phải ông nhìn được con cá tốt hay xấu. Mà do con cá vớt lên lâu như vậy mà không chết, hơn nữa còn sống như thế, đại biểu cho con cá này rất khoẻ.
Kế tiếp thì đơn giản hơn nhiều, mấy người đang câu cá đều không câu nữa, đều vây xung quanh xem con con cá có giá hơn 2,000 tệ này có gì khác biệt.
Cổ Dương cầm cái bàn chải làm cá, giết, cạo vảy, moi nội tạng, rồi bắt nồi lên chuẩn bị món cá hấp áp chảo.
Ông đặt biệt học qua cách làm món này, vợ ông có một người thân mở cửa hàng bán món cá hấp áp chảo ở thành phố. Tay nghề của ông cũng học từ chỗ đó, bằng không nấu theo khẩu vị của người trong thôn, người trong thành phố ăn không quen, bởi vì sẽ quá mặn.
Người trong thôn nấu ăn thường cho rất nhiều muối vì nông thôn chỗ này chưa phổ biến tủ lạnh cho nên làm đồ ăn mặn một chút thì dễ bảo quản.
Thứ hai là vì người trong thôn làm rất nhiều việc nhà nông, làm việc rất nặng, ăn mặn mới có sức làm. Nếu không tin có thể đi công trường bên cạnh nếm thử cơm hộp của họ, sẽ phát hiện đồ ăn làm đặc biệt mặn, nhưng bọn họ vẫn ăn say sưa ngon lành, bởi vì cần bổ sung muối.
Nhưng nếu nấu theo khẩu vị này, mở tiệm cơm trong thành phố, chắc phải phá sản mất thôi.
Cổ Dương biết điều này, cho nên lúc cho muối ông chỉ cho lượng muối bằng 1/5 bình thường. Kiểu này mới thích hợp cho người trong thành phố ăn.
Các nguyên liệu nhanh chóng được nấu chín, sau đó cho cá vào nồi rán sơ qua rồi mới bắt đầu hấp.
Mùi cá ngày càng thơm, mấy người đang câu cá cũng không còn tâm tư câu cá nữa, đều nhìn về phía này.
Càng gần giờ ăn, cá càng trở nên thơm hơn, mấy người này có chút chịu không nổi được nữa rồi.
Có một ít người thì chờ ăn cá, một số không ăn được cá thì vội vàng thu cần câu chuẩn bị trở về để chờ ăn cơm.
Lúc này người của công ty đã ngồi vây xung quanh bếp lò, chuẩn bị ăn cá.
Khi nắp được mở ra, mùi thơm của cá xông thẳng vào trong đầu của bọn họ.
Hôm nay, bọn họ cũng không cần phải nói những lời khách giáo gì, chỉ cần ngồi vào ăn ma thôi. Đương nhiên thì người ăn đầu tiên chính là ông chủ lớn.
Khi ông chủ lớn cho cá vào trong miệng, mắt ông ta ngay lập tức sáng lên. Bởi vì ông nhớ kĩ vị cá của vườn trái cây Khinh Khinh, cá khác không có mùi vị như vậy, thật là ăn quá ngon.
Nghĩ tới đây, đôi đũa trong tay ông không ngừng gắp, những người khác cũng như thế, khi thịt cá vào trong miệng, mặt bọn họ đều lộ vẻ say mê.
Ngoài cá, thì còn có khoai tây, đậu khô và miến được nấu cùng với cá cá, đương nhiên cũng ăn ngon không kém.
Một nồi cá lớn hơn 5 ký, cộng thêm các nguyên liệu phụ cũng hơn 7 ký rưỡi đến 8 ký. Cả nhóm người ăn hết sạch sẽ, miệng đầy dầu mỡ.
Thậm chí mấy cô gái ăn không để ý hình tượng, vừa sờ bụng vừa nhìn trong nồi, vẫn muốn ăn thêm.
“Ông chủ! Có thể phiền ông giới thiệu cho tôi người bán cá này được không, tôi muốn cùng anh ta bàn luận chuyện hợp tác.” Lau miệng xong, mọi như người còn đang suy nghĩ lúc nào mới có thể ăn lại cá này thì ông chủ lớn đã cân nhắc đến những phương diện khác.
Tất nhiên cá của Cổ Dục có thể hợp tác với vườn trái cây Khinh Khinh, có thể cũng có thể hợp tác cùng ông?
Ông biết gần đây vườn trái cây Khinh Khinh kiếm lời không ít.
Chưa kể ngoài cá, ngay cả các loại trái cây của bọn họ doanh số bán hàng đã tăng lên rất nhiều, những thứ này đều là tiền đó nha.
Mặc dù ông không buôn bán hải sản nhưng nếu có thể hợp tác thì đó là việc cực tốt.
“Được! Bây giờ trời chưa tối, ông đi theo tôi đi.” Nghe ông chủ này nói, Cổ Dương nở nụ cười, sau đó đứng lên. Theo cách nhìn của ông thì chuyện này cũng không có vấn đề gì.
Nghe Cổ Dương đồng ý, ông chủ lớn lập tức đứng lên, đi theo ông tới nhà Cổ Dục.
Lúc này bên nhà Cổ Dục cũng ăn cơm tối xong, Lâm Lôi và những người khác đang dọn nhà bếp và phòng vệ sinh. Cổ dục thì nằm trên ghế sofa, suy nghĩ buổi tối nay đi nhà ai qua đêm. Vừa rồi hắn hỏi Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì họ nói đều phải đi về nhà. Dù sao rất lâu rồi không có về, cũng phải về nhà dọn dẹp một chút, Cổ Dục đi nhà nào chuyện này phải cân nhắc một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...