Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Những đồ này hắn cũng lười lần lượt đến chỗ mua chọn, cho nên trực tiếp đi đến một cái siêu thị lớn, chuẩn bị mua vài món đồ.

Nhưng mà sau khi đi vào, hắn phát hiện siêu thị này bày bán nhiều nhất là đủ loại đủ kiểu bánh Trung Thu, nhìn mấy cái bánh này Cổ Dục không khỏi lâm vào trầm tư.

Theo lý mà nói, tết Trung Thu chắc chắn là phải ăn bánh Trung Thu, bánh này tương truyền là vì cúng Nguyệt Thần mà được sáng tạo ra.

Đương nhiên, nói tới Nguyệt thần bây giờ chỉ nhiều nhất là Hằng Nga, còn có Hi Hoài hay Thương Hi hay không, chuyện đó Cổ Dục cũng không biết…. Dù sao cái này cũng không phải là truyện Hồng Hoang.

(Hi Hoài, Thường Hi nữ thần mặt trăng trong truyện thần thoại Trung Hoa.)

Theo thuyết chính thống, bánh Trung thu sớm nhất là dùng để miêu tả sự đoàn tụ, hẳn là từ đời Minh ‘Cổ Hồ Du Lâm Chí Hội’ bên trong ghi lại ‘Ngày mười lăm tháng tám gọi là Trung thu, tức là mọi người sẽ quây quần, đoàn tụ bên mâm cỗ Trung thu’, chỉ có ăn bánh Trung thu mới có ý nghĩa đoàn tụ.

Thực ra Cổ Dục không thích ăn bánh Trung thu, chuyện này chủ yếu là do mẹ hắn thích ăn bánh Trung Thu thập cẩm…

Mà bánh Trung thu nhân thập cẩm khó ăn bao nhiêu, chắc tất cả người trẻ tuổi đều biết. Nhưng người già lại rất thích ăn như thế, cho nên không có cách nào.


Cha Cổ Dục thì thích ăn mứt táo, nhưng người nắm giữ quyền tài chính trong nhà là mẹ hắn. Cho nên lúc nhỏ mỗi lần đến Trung thu, mẹ hắn sẽ mua một đống bánh Trung thu thập cẩm về, sau đó cha hắn sẽ mua vài miếng mứt táo cùng hắn chia ra ăn. Nhìn mẹ hắn vừa ăn bánh Trung thu vừa mắng hai người bọn họ không biết ăn đồ ngon, làm lãng phí lương thực…..

Chính bởi vì có liên quan đến mẹ hắn.

Cho nên mỗi khi Cổ Dục nhìn thấy bánh Trung thu, toàn thân sẽ cảm thấy lạnh lẽo, sau đó sẽ cách xa mấy cái bánh này. Dù sau này hắn có biết bánh Trung thu cũng có các loại nhân khác, nhưng hắn cũng không muốn ăn. Tính đến bây giờ hình như nhiều năm rồi hắn cũng chưa ăn lại bánh Trung thu.

Năm nay khi thấy mấy cái bánh này, lông mày Cổ Dục không khỏi nhíu lại.

Nếu là hồi xưa, hắn chắc chắn sẽ không mua nó ăn, nhưng mà năm nay không chỉ có ba người nhà hắn ăn tết.

Mấy người Tống Mính cũng ở đây.

Chính mình không ăn, cũng không thể để cho các cô ấy không ăn, nhưng ăn vị nào thì hắn phải nghiên cứu kĩ một chút.

Chỗ bày bán bánh Trung thu, có cắt nhỏ bánh để dùng thử, Cổ Dục cũng nếm thử một chút.

Bánh Trung thu bây giờ càng ngày càng nhiều loại nhân, ngoại trừ thập cẩm, dưa lưới, mứt táo. Bây giờ còn có rất nhiều vị như trái cây, phúc bồn tử, dừa nạo, lòng đỏ trứng, loại nào cũng đều có.

Cổ Dục nếm mỗi thứ một chút, lập tức điều này đã mở ra cho hắn một bầu trời mới.

Bánh Trung thu nhân hoa quả cũng không tệ lắm, lòng đỏ trứng cũng vậy, dừa nạo ăn cũng ngon. Về phần thịt….Ừm, Cổ Dục nhìn thịt trong bánh chưng và bánh Trung thu cũng quá quái dị đi, hắn có thể ăn không quen.

Nhưng mấy cái bánh Trung thu này đều có một vấn đề, đó chính là quá ngọt, ăn dễ ngán. Chủ yếu nhất là mấy cái bánh này không còn mới, từ túi chất bảo quản bên trong cũng nhìn ra, nhưng mà những vật này làm cho hắn bừng tỉnh.

“Mình có thể tự làm nha.” Hắn nhíu hai lông mày, bậc thầy nấu ăn ngay cả cái bánh Trung thu cũng không giải quyết được hay sao? Được rồi, trong đầu hắn đúng là không có công thức làm bánh Trung thu.

Đừng nói tài nấu nướng cấp siêu đầu bếp của hắn là giả, phải biết rằng nấu ăn cũng chia ra rất nhiều trường phái. Bánh Trung thu thuộc về bánh ngọt, đầu bếp làm bánh cùng Cổ Dục không phải một đường.


Nếu không hãy nhìn Cố Dục, mấy tháng hắn nấu ăn, hắn có làm bánh mì, bánh ngọt chưa? Hắn làm nhiều nhất là mì sợi, bánh nướng, bánh bột.

Bánh thì hắn không biết nhiều.

Nhưng không có nghĩa là hắn không thể học, giờ mọi thứ trên mạng đều có. Cổ Dục vừa xem công thức làm bánh Trung thu như thế nào, vừa mua nguyên liệu cần dùng.

Không lâu sau hắn cũng mua sắm đầy một xe.

Thanh toán xong, khi về nhà, hắn phát hiện ra cha mẹ hắn cũng đã tới, hơn nữa quan hệ với mấy người Tống Mính cũng khá tốt.

Nhìn Cổ Dục trở về, mọi người vây xung quanh Cổ Dục và bắt đầu giúp đỡ.

Khi nhìn thấy Cổ Dục mua đồ ăn còn mua thêm khuôn làm bánh, tất cả đều ngẩn người một chút.

“Con không mua bánh Trung thu, con muốn tự làm à? Con có biết làm không đấy?” Nhìn mấy cái khuôn của Cổ Dục, mẹ hắn tò mò hỏi.

Cổ Dục cười nói: “Chưa làm qua, nhưng mà có thể thử một chút, dù sao bánh Trung thu mua cũng không đảm bảo vệ sinh. Hơn nữa cũng không biết bọn họ làm bánh lúc nào, cũng không rõ nguyên liệu là gì, còn là nhân thập cẩm, quá khó ăn.”

“Thằng nhóc thối này, từ nhỏ đã kén chọn, sao lại nói ăn không ngon, ăn nói vớ vẩn!” Nghe Cổ Dục nói, lúc đầu mẹ hắn còn gật đầu tán đồng. Thế hệ của bọn họ luôn cho rằng, nhà mình tự làm luôn sạch sẽ hơn thì so với bên ngoài, rất mê mấy chữ nhà làm. Nhưng khi bà nghe Cổ Dục trêu chọc mình, bà không khỏi tát nhẹ hắn một cái. Nhìn Cổ Dục và mẹ hắn đùa giỡn, mọi người cũng đều cười.


Nhưng mà chơi thì chơi, giỡn thì giỡn, nên làm đồ ăn thì vẫn phải làm.

Bữa trưa là một bàn lớn, đặc biệt lần này là Cổ Dục làm. Cha mẹ Cổ Dục đều ăn vô cùng vui vẻ, Cổ Dục làm đồ ăn thật sự là ăn quá ngon.

Thậm chí hôm nay cha Cổ Dục còn uống nhiều thêm mấy chén, thật sự là quá cao hứng.

Tuy nhiên Cổ Dục lại không có uống nhiều, buổi chiều hắn còn phải làm bánh Trung thu.

Nhìn thời gian không còn nhiều, Cổ Dục cũng bắt đầu chuẩn bị.

Làm bánh Trung thu có hai chỗ khó, một làm bột, hai là làm nhân bánh.

Bột không phải chỉ bột sống thông thường là được, vẫn còn không ít công đoạn.

Đầu tiên phải cho đường, nước, dầu phụng, nếu thích ngọt thì có thể thêm một chút mật ong. Sau đó đun đường thành sirô, rồi trộn với mấy thứ trên, đánh lên cho có màu trắng đục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui