“Cha nói với con, mấy cái cô gái này đều là cô gái tốt, về sau con không được ức hiếp người ta, phải thật sự đối tốt với người ta. Nhất là Tiểu Lôi và Vân Vân, thân thế của hai đứa đã đủ thảm, nếu con dám phụ bạc bọn họ cha chính là người sẽ đánh gãy chân của con đấy.”
Trước đó thường xuyên nghe mâu thuẫn không thể hóa giải giữa mẹ chồng và con dâu.
Dù sao đối với mẹ chồng mà nói, con chính mình nuôi lớn nhưng bây giờ đột ngột có một người phụ nữ muốn cướp nó đi, tâm lý thoải mái mới là lạ.
Coi như là nữ mạnh nam yếu, hoặc là vì có quan hệ đến thế lực của gia tộc nên tạm thời cúi đầu, thế nhưng chuyện như vậy về sau ở trong lòng cũng là một khối u.
Nhưng mà mẹ của Cổ Dục không cần lo lắng đến chuyện này.
Nếu quả thật chỉ có một mình Tống Mính, đoán chừng bà ấy cũng có loại suy nghĩ như thế.
Nhưng bây giờ Cổ Dục trực tiếp mang về ba, hơn nữa có hai cô gái có thân thế đáng thương. Còn có thể chăm sóc cho Cổ Dục, tâm tư của bà cũng có chút khác.
Thực ra bà cũng ủng hộ Tống Mính làm vợ chính thức, dù trong pháp luật và thân thế của Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Mặc dù bọn họ chưa có động phòng với bất kỳ người nào, thế nhưng về mặt đạo lý thì đã gả cho người khác rồi.
Nếu muốn cưới mấy người bọn họ, trong lòng bà cũng có ít nhiều băn khoăn. Nhưng mà để cho các cô là người thứ ba, bà lại cảm giác con mình có lỗi với người ta.
Loại tâm tình mâu thuẫn này, để cho bà và ba cô gái ở trong một mối quan hệ hòa bình, thật sự rất khó hình dung.
Nhưng bữa cơm này, không thể nghi ngờ rằng tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Buổi tối, sau khi cả nhà ăn xong cơm xong, Cổ Dục mới lái xe đưa mọi người về đến nhà mới, lúc này Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đã ngủ.
Sau khi ôm hai đứa vào phòng, Cổ Dục cũng nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Nhưng hai người mặt đều đỏ lên rồi trốn về phòng của mình. Mặc dù Phùng Thư Nhân muốn tự đề cử chính mình, nhưng cũng bị Lâm Lôi kéo đi. Đến cuối cùng vẫn là chính cung Tống Mính ở cùng với Cổ Dục.
Ngày 11 năm nay, đối với Cổ Dục thật sự là một ngày rất vui vẻ.
Mà hai ngày này dĩ nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi.
Năm nay trung thu là ngày mùng 4 tháng 10, chắc chắn bọn họ phải qua hết Trung thu rồi mới về.
Ngày đầu, chắc chắn là phải đi ra ngoài chơi, đương nhiên chỗ khác Cổ Dục không định đi. Đoán chừng bây giờ trên cao tốc đều kẹt xe, ở trong thành phố chơi cũng tốt.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ ăn xong bữa sáng, sau đó cả nhà sẽ đi ra ngoài chơi. Nếu hỏi chỗ nào có thể đi chơi với trẻ con là tốt nhất thì câu trả lời chính là công viên trò chơi.
Thành phố Cáp Nhĩ Tân có hai cái công viên trò chơi, một cái là công viên trò chơi Cáp Nhĩ Tân, một cái la khu vui chơi dành cho trẻ em. Nói đến công viên trò chơi,dù Cổ Dục là người ở đây nhưng không thể không thừa nhận, các trò chơi trong công viên này thật sự đã quá cũ rồi.
Những thành phố khác, đương nhiên không nói đến Disneyland, bây giờ trong nước chỉ có ở Ma Đô và Hồng Kông. Nhưng những thành phố khác cũng có rất nhiều công viên trò chơi chủ đề.
Cái gì mà trường long, thung lũng hạnh phúc, các buổi biểu diễn và những thứ tương tự.
Nhưng ở Cáp Nhĩ Tân thì không có, công viên trò chơi Cáp Nhĩ Tân vẫn là loại công viên cũ, chơi thì vẫn chơi được. Nhưng mấy cái khác thật lòng là không được, hơn nữa bây giờ còn phải chia ra hai loại vé. Nếu như chỉ vào đi dạo thì mua vé vào cửa là hai đồng một tấm. Sau đó muốn chơi trò gì, lại bỏ tiền mua vé chơi riêng trò đó, đây là mô hình hoạt động đã cũ.
Mà khu vui chơi trẻ em, còn không tốt bằng công viên trò chơi, chỗ tốt duy nhất là đồ chơi quá ít, cho nên vé rẻ. Nhưng đối với Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì hai cái công viên này đã chơi đủ tốt rồi. Trước tiên Cổ Dục dẫn bọn nhỏ đi công viên trò chơi.
Sau đó lại đi khu vui chơi trẻ em, chơi quên cả trời đất.
Nhưng hơn một giờ chiều bọn họ đã rời khỏi khu vui chơi trẻ em, bởi vì không còn gì để chơi nữa.
Tuy nhiên buổi chiều Cổ Dục dẫn hai đứa đi thủy cung xem gấu Bắc Cực và cá voi trắng.
Ai, cái này không thể không thừa nhận, thủy cung Cáp Nhĩ Tân vẫn rất được, nhất là xem biểu diễn cá voi trắng rất đẹp, là một chỗ đáng giá nên đi.
Xem xong thủy cung, Cổ Dục trực tiếp lái xe đi ra đường trung tâm.
Buổi tối bọn họ đi đến nhà hàng để ăn cơm.
Nhà hàng này nghe nói là đã mở khoảng trăm năm, là một trong bốn nhà hàng Tây lớn của Trung Quốc.
Đương nhiên, cái này chỉ là lịch sử trước đây.
Nhưng người có tên, cây có bóng, mùi vị của tiệm này bây giờ vẫn được.
Nhất là đồ ăn Nga, súp củ cải đường, cá hồi áp chảo, làm rất ngon. A đúng, nhớ kỹ nếu như ăn ở chỗ này tuyệt đối đừng ăn bò bít tết, vừa đắt vừa không ngon, phải ăn những món ăn Nga chính thống.
Đã ăn xong cơm tối xong, hắn cũng dẫn theo mọi người đi dạo ở ven sông trung tâm thành phố. Ngắm mặt trời dần lặn trên sông, con đường xung quanh được thắp sáng, gió lạnh cũng len vào quần áo của mình, mấy người Cổ Dục cũng không khỏi vui vẻ cười đùa.
Mặc dù không có cảm giác lãng mạn cho lắm, nhưng đây mới là cuộc sống.
Về đến nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai cũng chính là tết Trung thu. Trước tiên Cổ Dục đi ra ngoài mua đồ. Bởi vì hôm nay cha mẹ muốn tới bên này ăn cơm.
Hải sản thì hắn không thiếu, không nói tới bể nước bí mật ở trong còn đang không ngừng câu lên thủy sản. Lúc hắn trở về cũng mang theo không ít cá tôm, bây giờ còn đang dùng nước giếng nuôi, một chút có thể làm ăn hết.
Nhưng ngoại trừ hải sản những thứ khác cũng cần phải mua.
Ví dụ như thịt bò, thịt heo, thịt dê, các loại gia vị, còn có rau quả các loại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...