Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Bình thường nói thì khi hầm thịt bò thì bộ phận ngon nhất chính là phần nạm bò. Nhưng mà Cổ Dục cho rằng nó béo nên đã đổi dùng phần vai bò để hầm. Chủ yếu là muốn thử xem như thế nào, bởi vì hầm trong thời gian dài, thịt bò bị nát sẽ không ngon. Thịt bò này được hầm trước khi hắn rời đi, mà hắn cũng nói với Lâm Lôi khi nào thì tắt lửa, vì vậy không cần phải lo lắng những thứ này.

Khi những món ăn này được bưng ra bàn, Cổ Dục cũng không khách sáo, hắn vừa cuộn bánh ăn vừa uống canh. Sau khi ăn liên tiếp ba cái bánh lớn thì Cổ Dục nói với cảnh tượng đã nhìn thấy hôm nay. Thành thật mà nói thì nghĩ lại hắn vẫn còn thấy sợ.

Nhưng khi hắn nói xong, Lâm Lôi và Lý Vân Vân ở phía đối diện lại rất bình tĩnh, hiển nhiên bọn họ đã từng nhìn thấy những điều đó rồi.

Nghĩ xem, nếu bọn họ còn chưa nhìn thấy thì ai đã đưa Phùng Thư Nhân đi xem đây?

Cổ Dục chỉ có thể bày tỏ sự xấu hổ của mình về điều này, tại sao hắn lại là người duy nhất trong cả thôn chưa xem một vở kịch như vậy. Nhưng thành thật mà nói, nếu có, thì hắn thực sự cũng muốn xem một chút.

"Chắc sẽ có cơ hội thôi. Về cơ bản, những đoàn hát này sẽ về hát ở nhiều thôn khác nhau sau khi thu hoạch mùa thu. Không phải chúng ta ngày mười một sẽ... đi nhà của anh sao? Khi chúng ta trở lại có lẽ cũng có thể xem được, đến lúc đó em sẽ giúp anh đi hỏi một chút.”

Nhìn thấy sự tò mò trong mắt Cổ Dục, Lý Vân Vân ở bên cạnh cũng cười nói với Cổ Dục, có thể thấy rằng cô thực sự không có bất cứ mâu thuẫn nào với những thứ này.


Nghe những gì họ nói, Cổ Dục cũng gật đầu một cái, có lẽ cũng cần phải phổ cập kiến thức một chút. Tốt thôi, loại kiến thức này có hay không cũng không có quan trọng.

Dù sao thì ở bên cạnh hắn lúc này cũng có rất nhiều đại mỹ nữ mà.

Sau khi Cổ Dục và những người khác dùng bữa xong thì lúc này chú Ba mới chạy xe máy về đến nhà. Hiển nhiên là chú ba giờ này mới về là do ở lại đó xem mấy tiếc mục kia, thật sự là nhìn không ra chú Ba bình thường thành thật như vậy lại thích xem mấy cái tiết mục này như vậy.

“Tiểu Dục, cháu về sớm quá, đằng sau vẫn còn nhiều tiết mục hay lắm nha.” Nhìn thấy Cổ Dục đang nghịch mô tô ở cửa, chú Ba cười tủm tỉm nói.

Nghe thấy lời nói của chú ba, Cổ Dục không khỏi gượng cười. Lúc này hắn đang tưởng tượng đến, tiếc mục hay và chú Ba nói đến là tiết mục gì. Nhưng hắn chỉ có thể nói chú Ba này thật sự là quá nhàm chán rồi.

Cuộc trò chuyện giữa Cổ Dục và chú ba ở đây đương nhiên người khác không biết.

Mà ở bên kia, những cửa hàng bán xe máy giảm giá gần như đã đóng cửa vào lúc hai giờ chiều. Trong đó có những chiếc xe máy giá rẻ có giá 8000 tệ được 90% người dân ở thôn Cổ Gia mua đi.

Xe máy tầm trung cũng được bán khoảng 40% và lực lượng chủ yếu vẫn là người đến từ Cổ Gia thôn.

Trong số những chiếc mô tô cao cấp đó, chỉ có Cổ Dục là người đã mua chiếc xe đắt nhất.

Kỳ thực thành tích tiêu thụ cũng không tệ, nhưng sau khi quay trở lại cửa hàng, sắc mặt của những người này không được tốt cho lắm.

Nguyên nhân chính là vì Cổ Dục

Người quản lý ở đó không để ý nhiều đến Cổ Dục sau khi giải quyết chuyện của Cổ Dục, nhưng anh ta vẫn nhớ vấn đề này.


Sau khi Cổ Dục rời đi, anh ta cố ý hỏi những người ở thôn Vĩnh Bình bên cạnh mình để xem Cổ Dục này có phải là người mà anh ta biết và không thể đắc tội hay không.

Mà sau khi nhận được xác nhân, chân anh ta cũng bị dọa cho mềm nhũn.

Kể từ đó, mặc dù vẫn tươi cười niềm nở nhưng trong lòng anh ta đang mắng mỏ. Sau khi tất cả người trong thôn rời đi, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại, tiếp đó thì gọi điện thoại cho ông chủ để thông báo lại chuyện này.

Lúc này, cái gã đeo kính còn chưa biết chuyện gì xảy ra, gã vẫn còn đang chán nản chuyện hoa hồng của mình đã bị tên mập mạp kia lấy mất.

Hoa hồng của họ khi bán những chiếc xe máy này là 5%. Chiếc xe máy mà Cổ Dục mua ban đầu là 23,800 giảm đi 800 vậy là còn 23.000. Sau đó, do mâu thuẫn mà người quản lý đã giảm giá hẳn 1.000 tệ, và giá giao dịch là 22.000 tệ.

Năm phần trăm chính là 1,100 tệ. Lương trung bình trong thị trấn chỉ có hơn 2,000 tệ. Cậu thanh niên mập mạp tương đương với việc vô duyên vô cớ nhặt được nửa tháng tiền lương, việc này khiến hắn ta cảm thấy chán nản. Nhưng mà hắn không biết chuyện buồn bực hơn còn ở phía đằng sau.

Sau khi bọn họ quay trở lại cửa hàng trong thị trấn, việc tổ chức một cuộc họp tổng kết là điều đương nhiên.

Khi những người này vào họp, câu đầu tiên của quản lý kia chính là: “Đào Tu, cậu bị đuổi việc, có thể đi ngay bây giờ.”


Đào Tu là tên của gã đàn ông đeo kính, sau khi nghe thấy lời của quản lý nói, hắn sửng sốt một chút thì lập tức kinh ngạc chỉ tay vào chính mình.

"Quản lý, tôi sao? Tại sao?" Nhìn quản lý trước mặt, Đào Tu sửng sốt.

"Cậu còn cần hỏi tôi sao? Cậu không biết mình đã làm gì sao?" Nhìn bộ dạng của Đào Tu, người quản lý không khỏi cười thầm, nhưng lời nói lại rất kiên định.

“Không phải chứ! Quản lý, anh định sa thải tôi chỉ vì hai tên nhà quê kia sao?” Nghe quản lý nói vậy, vẻ mặt của Đào Tu bối rối, phải biết rằng bình thường anh ta đút lót và nịnh nọt quản lý rất nhiều, nhưng bây giờ quản lý lại nói anh ta đã bị sa thải, làm cho anh ta cảm thấy thực sự thiệt thòi.

"Chúng ta đang bán hàng, cậu suýt chút nữa đánh nhau với khách hàng, không sa thải cậu thì sa thải ai đây? Tôi đã nói với ông chủ về việc này rồi, cậu có thể rời đi được rồi." Nhìn Đào Tu, trong lòng người quản lý không khỏi lẩm bẩm khinh bỉ. Tên này bị đuổi việc mà không biết tại sao lại bị đuổi, bọn họ sa thải hắn đơn giản vì sợ Cổ Dục sẽ gây rắc rối cho bọn họ thôi.

Quả thực đó là lỗi của Đào Tu, hắn ta không thể để công ty chịu trách nhiệm vì lỗi của hắn được, đúng không?

Vì vậy, sa thải hắn ta ngay lập tức là lựa chọn tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui