Chương có nội dung bằng hình ảnh
Một tờ tiền 100 tệ mới toanh nặng khoảng 1,15 g vì vậy 1 triệu sẽ là 11,5 kg. Nhưng mà tiền hắn ta đổi cũng không phải hoàn toàn mới, một triệu khoảng 15 kg. Ban đầu hắn ta giữ 4 triệu này nhưng mà cuối cùng hắn chỉ kịp mang đi một cái ba lô, nghĩa là hắn ta chỉ mang theo 2 triệu để trốn thoát, và ba lô này là hai triệu còn lại kia.
Mặc dù không biết khứu giác của hổ và gấu so với chó có mạnh hơn hay không, thế nhưng chắc chắn là mạnh hơn so với người rồi. Vì vậy khi Cổ Dục lấy cái túi ra thì bọn chúng cũng ngửi một cái, sau đó nhìn tấm hình kia rồi hai con thú bắt đầu nhớ lại.
Tầm khoảng nửa ngày, đột nhiên hổ Siberia kêu lên một tiếng, sau đó gật đầu một cái.
"Mày nhớ kỹ xem? Đã thấy hắn ta ở đâu?” Nhìn thấy dáng vẻ của hổ Siberia, Cổ Dục hưng phấn hỏi.
Tuy nhiên khi vừa mới hỏi xong thì ngay lập tức hổ Siberia nhìn về phía Tiêu Hoàng Hậu và trưởng công chúa.
Nhìn hai con sói này thì Cổ Dục lập tức hiểu ngay.
Hổ rất hay thù dai, chúa sơn lâm không phải là một nhân vật dễ chịu.
Nói chung sói không dám xâm phạm vào lãnh thổ của hổ bởi vì hổ mạnh hơn sói rất nhiều.
Lúc trước có hai lý do chính khiến Tiêu Hoàng Hậu và đàn sói kia dám xâm phạm vào lãnh địa của hổ. Thứ nhất là bọn nó không biết hổ Siberia và gấu nâu ở chung với nhau, bọn nó cho rằng đây là lãnh địa của gấu.
So với hổ thì gấu dễ khiêu khích hơn.
Mà sau khi bọn nó thấy hổ và gấu ở chung rồi nhưng vẫn không có rút lui là bởi vì điều này có quan hệ với đàn con. Huống chi sói vương cũng thật sự rất mạnh.
Có thể nói, nó là con sói mạnh nhất ở trong dãy Đại Hưng An Lĩnh. Cho nên dưới sự chỉ huy của nó, bầy sói chưa hẳn là không có cơ hội đánh đuổi hổ Siberia cùng gấu nâu sau đó giết thú con.
Đáng tiếc là nó đã bị Vua Núi giết chết rồi.
Nhưng việc này chắc chắn còn chưa xong. Sau khi Cổ Dục rời đi, con hổ Siberia này không có đàn con vướng chân nên chắc chắn sẽ đi tấn công bầy sói để báo thù. Có lẽ vì vậy mà nó đã nhìn thấy gã tội phạm trong lãnh địa của bầy sói.
“Dẫn tao tới đó đi!” Sờ lên đầu hổ Siberia, Cổ Dục cũng đứng lên nói.
Nghe Cổ Dục nói, hổ Siberia lập tức đi trước dẫn đường, rất nhanh đã dẫn đám người đến lãnh địa của đàn sói. Khi Cổ Dục đến nơi thì những con sói kia đã sớm ẩn nấp rồi. Nói đùa, một con hổ Siberia còn không dám đụng vào, huống chi là có Cổ Dục và Vua Núi bên cạnh nữa.
"Kêu bọn chúng ra đi, tao bảo đảm sẽ không để cho Vua Núi và hổ Siberia làm chúng bị thương.” Bởi vì Cổ Dục còn muốn hỏi chuyện bọn chúng thế là hắn quay sang nói chuyện với Tiêu Hoàng Hậu.
Dù sao trước đây Tiêu Hoàng Hậu cũng là sói cái đầu đàn của bọn chúng. Vì nó đã được uống nước giếng lâu rồi nên nó cũng đã có linh trí, hiểu được Cổ Dục nói cái gì vì vậy nó do dự một chút rồi mới ngẩng cao đầu tru lên mấy tiếng.
Sau khi nghe tiếng kêu của nó thì những con sói đang ẩn nấp cũng từ trong tảng đá, bụi cỏ, gốc cây chầm chậm bước ra. Khi nhìn thấy đám người Cổ Dục, những con sói này nhe răng gầm gừ cảm giác như rất hung dữ. Tuy nhiên khi nhìn thấy đuôi của bọn chúng cụp lại thì biết bọn nó đang sợ hãi nhiều hơn là đe doạ.
“Nào, tới uống chút nước đi.” Nhìn những con sói này, Cổ Dục lấy ra một bình nước giếng đổ vào hốc đá ở phía xa, sau đó lùi lại đằng sau rồi nhìn về phía những con sói này nói. Cùng lúc đó Tiêu Hoàng Hậu ở phía sau cũng dịch ra một chút.
Nghe Tiêu Hoàng Hậu kêu đến, cộng thêm nước giếng kia nữa, thật sự là quá hấp dẫn. Vì vậy những con sói này bắt đầu đi chầm chậm tới, sau đó bắt đầu liếm láp uống nước giếng, rất nhanh số nước đó đã bị uống sạch.
Sau khi uống thứ nước này xong thì biểu hiện của những con sói này đã ổn định hơn rất nhiều. Bọn chúng cũng không còn nhe răng trợn mắt với Cổ Dục nữa.
Sói vương trong đàn sói này được chọn ra dựa vào chiến đấu.
Bởi vì Vua Núi đánh chết vua sói trước đây nên nếu Vua Núi muốn thì nó thậm chí cũng có thể tới đây làm vua của bầy sói này cũng được. Nhưng Vua Núi lại không muốn, vì vậy bọn nó cũng không có gì để oán hận.
Lại thêm bây giờ được uống đồ tốt, dù có hận thù gì thì cũng đã tan thành mây khói rồi.
“Trong nhóm, ai đã từng thấy gã này rồi, đây là mùi của hắn.” Sau khi nhìn thấy những con sói này đã bình tĩnh lại rồi thì Cổ Dục cũng lấy ra ảnh chụp của Dương Hâm và cái ba lô kia cho những con sói này xem và nói.
Những con sói này đúng là có chút thông minh. Sau khi bọn chúng liếc mắt nhìn tấm ảnh, rồi lại hít hà ngửi mùi trên ba lô thì bọn chúng đã nhanh chóng gật đầu, đồng thời đều nhìn về một hướng.
Điều này cho thấy Dương Hâm đúng là đã đi qua lãnh địa của bầy sói rồi.
“Đi thôi, đã tìm được hắn rồi.” Nhìn thấy những con sói này thực sự biết được tin tức về gã ta thì Cổ Dục không khỏi cười nói. Sau đó huýt lên một tiếng, lúc này Vua Bầu Trời nãy giờ vẫn âm thầm bay theo bọn họ lập tức lao từ trên không xuống. Khi những người cảnh sát kia nhìn thấy con đại bàng vàng uy vũ và mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, bọn họ đều cảm thấy ngu người luôn rồi. Vừa rồi bọn họ cũng không có tiến vào nhà của Cổ Dục, cho nên bọn họ không biết là Cổ Dục còn có một con đại bàng vàng to lớn như thế này.