Bài hát Cổ Dục làm lại cho cô, cô cũng đã cho các giáo viên của mình nghe thử. Sau khi nghe xong, các giáo viên ngoại trừ cảm thán và kích động như gặp phải thần tiên, cũng không có từ nào khác bọn họ có thể diễn tả.
Bởi vì bọn họ vắt hết não suy nghĩ lâu như vậy, cũng không tìm được cách phối nhạc thích hợp như thế. Đây là sự kết hợp nhạc của phương Đông và phương Tây, mặc dù nó đã thoát khỏi phong cách nhạc Trung Quốc, nhưng lại vô cùng thích hợp với bài hát này. Không thể nghi ngờ đây là một bài hát vô cùng xuất sắc.
“Người này thật tài giỏi! Anh ta thật sự không muốn dấn thân vào giới âm nhạc hay sao? Phải biết đây là chính tổn thất của giới âm nhạc Trung Quốc đó!" Gõ nhẹ lên mặt bàn, giáo viên của Lương Tuyết cảm khái nói.
Kể từ khi những nhóm thần tượng bắt đầu nổi tiếng. Đã không có người nào để ý tới việc học âm nhạc. Dường như chỉ cần biết ca hát, vóc dáng xinh đẹp, gương mặt ưa nhìn là đủ rồi. Cái gì mà chuyển âm, âm vực, khuông nhạc tất cả đều không còn là những yếu tố quan trọng nữa. Thế hệ trẻ bây giờ đã không thể toàn tâm toàn ý vào việc làm nhạc nữa rồi.
Mỗi ngày của bọn họ đều không rời xa giải trí, báo chí, ăn chơi trụy lạc. Khi một nhóm nghệ sĩ ký kết dài hạn kết thúc thì sẽ có một nhóm tiếp theo tiến lên, tư bản không ngừng tìm kiếm lợi nhuận trong đó. Việc này đối với giới âm nhạc, ngành giải trí gây nên tổn thương rất lớn.
Bởi vì bọn họ sẽ dần dần già đi, dần dần rút khỏi sân khấu. Hoạt động nhiều ở màn ảnh cũng chỉ có những người hơn 20 tuổi, ngoại trừ đẹp, quyến rũ thì không có gì cả.
Những chuyện này trong mắt bọn họ vô cùng đau lòng. Bây giờ Cổ Dục xuất hiện như một nhân tài hiếm thấy, bọn họ có bao nhiêu mong muốn và hoài bão thì đột nhiên Cổ Dục xuất hiện, hắn giống như nhân vật thần tiên. Nhưng mà đáng tiếc, bọn họ mong muốn hoài bão bao nhiêu cũng không có nghĩa lý gì, bởi Cổ Dục không muốn gia nhập vào cái ngành giải trsi này.
Hắn ngay cả phát sóng trực tiếp còn không mở thì họ còn hy vọng hắn tiến vào giới giải trí sao? Đừng đùa, chuyện đó không phải còn khó hơn lên trời à?
Lúc này Cổ Dục không biết có rất nhiều người đang nhớ thương hắn, dù là thân thể hay là tài nghệ, hắn không hề hay biết.
Sau khi hắn đặt tên xong cho những thành viên mới trong nhà, Cổ Dục bắt đầu đi nấu cơm.
Đương nhiên, đám động vật trong nhà hắn ăn gì cũng phải tách nhau ra.
Ví như Vua Núi và Bạo Quân có thể ăn đồ ăn thừa của Cổ Dục.
Nhìn Vua Núi dữ như vậy nhưng chung quy nó vẫn là một con chó, nó có thể tiêu hóa thức ăn thừa. Bạo Quân cũng như vậy, lợn rừng là loài động vật ăn tạp cũng có thể ăn đồ ăn thừa.
Nhưng những động vật khác thì không thể.
Tuyệt đối không nên cho động vật hoang dã ăn thức ăn đã được nấu chín, bởi vì dạ dày của bọn chúng chưa được thuần hóa, đồ ăn nấu chín của con người đối với chúng không khác gì là độc dược.
Có không ít người tỏ ra thánh mẫu, dạo chơi trong sở thú thì cứ dạo chơi đi, hà cớ gì lại ném thức ăn cho nhóm động vật hoang dã làm gì. Kỳ thực hành động này của bọn họ đối với đám động vật hoang dã này rất nguy hiểm, tiếp đó những người này còn đi công kích nhân viên trong nôm thú. Nói họ vì sao lúc cho thú ăn lại không nấu chín đồ ăn, lỡ như có ký sinh trùng ở bên trong thì sao?
Theo thống kê, tỷ lệ hổ bị chết do bị nhiễm ký sinh trùng là một trong 10 ngàn con, cái tỷ lệ này đã xem là quá cao rồi.
Nhưng nếu cho 10 ngàn con hổ ăn thịt đã được nấu chín, không chừng có trên hai ngàn con chết vì thức ăn nấu chín này. Bên nào nặng, bên nào nhẹ người không bị ngốc đương nhiên sẽ biết lựa chọn thức ăn thế nào là tốt nhất.
Sau khi cho bọn thú ăn no say, Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng giúp Cổ Dục dọn dẹp vệ sinh trong nhà. Sau đó bọn họ mới trở về nhà, Cổ Dục thì cũng chuẩn bị đi ngủ.
Một đêm trôi qua trong yên bình, chớp mắt đã qua ngày hôm sau.
Hôm nay hắn đã dậy rất sớm. Tính ra thì hắn đã có ba ngày rôi không đi câu cá, không biết là hôm nay hắn có thể có chiến lợi phẩm nào tốt hay không nữa.
Rửa mặt xong, Cổ Dục bèn đi xuống lầu, lúc hắn đi xuống cũng làm cho đám động vật bị đánh thức. Nhưng mà, ngoại trừ bốn con thú nhỏ, hai con sói cũng không có nhúc nhích. Đoán chừng bây giờ bọn nó vẫn còn đang trong giấc ngủ.
Ở chỗ này tá túc một hai đêm, lòng báo thù của bọn chúng cũng đã phai nhạt đi một ít. Không nói đến cái khác, bọn chúng có ngốc cũng biết giếng nước kia khá hữu ích đối với bọn chúng. Hơn nữa ở với Cổ Dục ăn uống không cần phải lo, đêm qua Cổ Dục còn cắt cho chúng nó một tảng thịt bò để ăn. Nếu là ở trong rừng bọn chúng sẽ không có khả năng ăn được loại thịt ngon như thế này.
Dù sao trong rừng cũng không có trâu hay bò gì cả, mà bọn chúng cũng không dám rời núi để đi tập đám gia cầm này, do đó chỉ có ở chỗ Cổ Dục mới có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy.
Khẽ liếc mắt nhìn bọn thú trong nhà, Cổ Dục đi tới giếng nước ở sân sau, tiếp đó thả dây câu bắt đầu câu cá.
Lần thứ nhất thả câu dây câu liên tục chìm xuống, giống như là một cái động không thấy đáy, biết là câu được món gì mới là lạ.
Cổ Dục thả dây câu hơn 2,900m, lúc này hắn mới đem dây câu thu lại, quả nhiên là câu lên được một rương bảo vật.
Thu dây câu đến vị trí vòng xoáy, đáy giếng sáng lên rồi rương bảo vật cũng tự động chuyển đến bên trong bể nước bí mật. Sau đó Cổ Dục chăm chú nhìn vào cái rương bảo vật, trong nháy mắt cái rương lập tức được mở ra, bên trong hiện ra một mảnh đất.
Thấy được cái này, Cổ Dục vô cùng vui mừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...