Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

“Đã lâu không gặp rồi! Đây là bức tượng Phật bằng vàng mà cô muốn, tôi cũng mang rượu tới cho cô đây.” Nhìn thấy Tiết Thanh Huyến cùng người trung niên kia đi tới, Cổ Dục nở một nụ cười, sau đó vỗ vỗ cái rương ở phía sau, bên cạnh còn có một chai nước suối.

"Bức tượng Phật này ông đem về cho bác gái của tôi, còn rượu này tôi sẽ mang về.” Mở nắp rương ra liếc mắt xác nhận bức tượng Phật đúng là đồ mình cần, Tiết Thanh Huyến đem bức tượng Phật ra đưa cho người đàn ông trung niên phía sau lưng mình.

“Cô chủ, nên kiểm tra cẩn thận.” Nhận lấy cái rương, người trung niên này có chút đề phòng liếc mắt nhìn Cổ Dục, sau đó nhỏ giọng nói.

“Yên tâm đi! Nếu như anh ta không thành thật, tôi sẽ lừa dối hắn cả đời.” Câu trả lời của Tiết Thanh Huyến cũng không giống như người đàn ông này tưởng tượng. Lời này vừa nói ra, không chỉ có người trung niên kia mà ngay cả Cổ Dục cũng đều mơ hồ, cái gì gọi là lừa dối mình cả đời chứ?

Lúc này Tiết Thanh Huyến đi đến chiếc Lamboghini Urus mà Cổ Dục lái tới, mở cửa bên ghế phụ ngồi xuống, đồng thời cũng thắt dây an toàn lại.

“Này, cô đây là đang làm gì thế? Không phải bảo tôi đem tượng Phật cho cô thôi sao? Tôi tưởng cô có việc quan trọng nên mới chạy tới nơi này, tình huống bây giờ là sao?” Nhìn thấy Tiết Thanh Huyến ngồi ở vị trí ghế phụ, Cổ Dục gãi đầu một cái sau đó nghi hoặc hỏi.


Đồng thời hắn cũng liếc mắt nhìn người trung niên kia, người trung niên nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó lập tức quay người leo lên xe của ông ta rồi phóng ga rời đi.

Chuyện này làm cho Cổ Dục càng thêm mơ hồ, đây lại là cái quỷ gì chứ?

“Tôi đúng là có việc, hơn nữa việc này cũng có liên quan đến anh. Lên xe đi chúng ta vừa đi vừa nói.” Nhìn thấy Cổ Dục còn đang chần chờ, Tiết Thanh Huyến ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật nói.

“Cái gì?” Nhìn dáng vẻ của Tiết Thanh Huyến thì Cổ Dục cũng không dám leo lên ghế tài xế ngồi. Tuy nhiên hắn suy nghĩ một hồi, hắn đường đường là một nam nhi đại trượng phu không lẽ còn sợ một cô gái làm gì với hắn hay sao?

Thế là hắn leo lên xe sau đó mở động cơ, vừa lái xe trở về nhà, vừa tò mò suy nghĩ. Trong đầu cô gái này đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ?

“Thật ra lần này tôi tới mục đích chủ yếu cũng không phải là tới lấy bức tượng Phật, mà là tới tìm anh mua dược liệu.” Nhìn thấy xe đã chạy trên đường, lúc này Tiết Thanh huyến cũng nói ra mục đích tới đây của mình.

"Mua dược liệu sao? Dược liệu gì? Là dược liệu mà tôi ngâm rượu sao? Vậy cô cũng đừng nghĩ tới, đây là phương pháp bí truyền độc nhất của tôi đó.” Nghe được lời nói của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục phất tay đồng thời lộ ra vẻ mặt không quan tâm nói.

“Đương nhiên! Nếu như có thể lấy được cách ngâm rượu thuốc kia thì đúng là rất tốt, tuy nhiên mục đích chủ yếu của tôi có liên quan đến những nguyên liệu Đông y mà anh viết trong đơn thuốc kia mà thôi.” Nghe lời nói của Cổ Dục, lúc này Tiết Thanh Huyến một tay dựa vào cửa sổ bên cạnh cảm nhận từng đợt gió thổi ở phía bên ngoài, vừa xem phong cảnh vừa nói với Cổ Dục.

Lần trước Cổ Dục kê đơn cho cụ Tiết, sau khi trở về nhà bọn họ phối đúng theo đơn thuốc hắn đưa. Kết quả cụ Tiết sau khi ăn xong thì cảm giác cơ thể khỏe mạnh hơn lúc trước nhiều.


Trước đó ngay cả đi còn không đi được vậy mà bây giờ ông ấy thậm chí còn có thể đánh được một bài thái cực quyền vào buổi sáng nữa. Gần đây nhất đi làm kiểm tra thì tình trạng xơ gan cổ trướng đã giảm gần hết, chức năng gan cũng đang được khôi phục, chức năng phối cũng đã được cải thiện tới 47%. Những vị bác sĩ ngoài kia đều cho rằng điều này là quá thần kỳ, bởi vì thông thường bệnh như vậy căn bản là rất khó có thể chữa trị.

Nhưng loại thuốc mà ông ấy đã sử dụng ngoại trừ sự thần kỳ mà nó đem lại thì cũng có một vài vấn đề nhỏ.

Vấn đề này chính là năm loại dược liệu mà Cổ Dục đã ghi lại bên trên kia.

Ví dụ như Thảo ma hoàng, Bán Hạ (gừng thông), những vị thuốc này cả nước chỗ nào cũng bán.

Nhưng những loại mà Cổ Dục nói tới phải là loại lâu năm mà loại lâu năm thì rất hiếm.

Mà nhà họ Tiết không biết vị lão tổ này cần uống thuốc này trong bao lâu, cho nên họ đã tìm kiếm loại dược liệu hoang dã lâu năm này khắp nơi trên thế giới nhưng kết quả lại không được khả quan.

Lúc này Tiết Thanh Huyến lập tức nghĩ tới Cổ Dục, bởi vì người khác có thể không có cách nào nhưng hắn chắc chắn sẽ có biện pháp.


Nghe được lời nói của Tiết Thanh Huyến xong thì Cổ Dục lập tức quay lại nhìn cô một cái.

"Muốn mua thuốc cũng không phải vấn đề gì lớn. Chỉ cần cô nói với tôi một tiếng thì tôi sẽ đi hái chúng rồi lập tức gửi qua cho cô thôi. Cô cũng không cần thiết phải đích thân đi xuống đây làm gì.” Nghe Tiết Thanh Huyến nói mục đích tới đây Cổ Dục gãi đầu một cái. Đây rõ ràng chỉ là vấn đề nhỏ, đừng nói Tiết Thanh Huyến đưa tiền cho hắn, cho dù cô ấy không đưa tiền thì với 230 triệu phía trên kia cũng đủ để hắn lên núi hái một chút Thảo ma hoàng cùng Bán Hạ gửi qua cho họ rồi, không cần thiết phải tự mình đi một chuyến tới đây làm gì, đúng không?

“Không, tôi sẽ tự mình đi hái, đây là báo hiếu vì vậy lần này tôi phải tự mình tới.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến một mặt nghiêm túc đáp lời.

“Hả?” Nghe được lời nói của Tiết Thanh Huyến, lúc này ánh mắt của Cổ Dục lập tức mở to, sau đó chân đạp phanh gấp. Lúc này xe của hắn đã đứng im trên đường quốc lộ rồi. Không thể không nói cái kỹ thuật lái xe của Cổ Dục không phải là để trưng cho đẹp, dừng đột ngột như vậy nhưng vẫn có thể tránh được xe trên đường.

“Xin lỗi, tôi từ chối.” Nhìn sang Tiết Thanh Huyến, vẻ mặt Cổ Dục nghiêm túc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận