Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Các vị! Tiểu Dục, à! Cổ Dục đang trên đường trở về. Chắc là sắp về tới nơi, mời các vị uống trà trước.” Lâm lôi cẩn thận bưng khay trà của Cổ Dục tới, vừa đi vừa cười nói.
“Ôi! Không cần khách khí! Làm phiền cô rồi. Vốn dĩ là vì muốn xem thực tế về nguyên liệu nấu ăn, cho nên mới bất ngờ tới thăm, đợi chủ nhà một lát cũng không sao.” Nghe Lâm Lôi nói, người đàn ông kia nở nụ cười, rất nhẹ nhàng đáp lại.
Thấy mấy người này không phải đến gây chuyện, Lâm Lôi cũng yên tâm hơn. Ngày trước sau khi nhìn Tống Mính, cô cũng học lỏm được cách pha trà. Trước tiên dội nước qua chén trà một lần, tiếp theo cho một ít lá trà vào ấm, sau đó rót nước sôi vào.
Nhìn thấy những động tác này, hai người đàn ông trong số những người kia nhẹ nhàng lắc đầu. Những người ngồi ở vị trí cao thì cũng là người có nghề trong việc thưởng thức trà. Kỹ thuật và tay nghề có tốt hay không, bọn họ liếc mắt là có thể nhận ra. Lá trà cho nhiều, nhiệt độ nước cũng không đúng, đều là chỗ chưa tốt.
Chẳng qua nhớ tới mục đích hôm nay đến đây, hai người không nói gì. Nhưng lúc này, họ cực kì không tin tưởng về những nguyên liệu nấu ăn của Cổ Dục.
Mặc dù nói “Dân gian xuất hiện người tài” nhưng xem ra khả năng xuất hiện người tài cũng không quá cao.
Trong khi nhóm người trong lòng cảm thấy đi chuyến này có thể phí công thì hương trà trong ấm cũng bay ra.
Trong nháy mắt khi hương trà xuất hiện, năm người không khỏi chấn động, nhất là người đàn ông đang cười ha hả. Khuôn mặt ông ta trong nháy mắt nghiêm túc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bình trà trước mặt.
Lâm Lôi không cảm nhận được những thứ này, cô vẫn giống như Tống Mính đơn giản rửa thêm một lần trà. Sau đó tiếp tục rót nước trà vào mấy cái chén trước mặt.
Cô đã từng uống loại trà này rồi. Mặc dù không hiểu biết lắm về uống trà nhưng dễ uống chính là dễ uống.
Thế nhưng rõ ràng, trong mắt mấy người họ lúc này, trà này đâu đơn giản chỉ là dễ uống. Bọn họ liếc nhìn nhau, cẩn thận đưa nước trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó con ngươi lại lần nữa chấn động kịch liệt, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.
"Thập Bát Long Ngự Viên" Nhìn chén trà trước mặt, sau đó một người trong nhóm ngạc nhiên nói thầm. Nhưng mà hắn ta vừa nói xong thì người bên cạnh lại lắc đầu.
"Không có khả năng! Loại trà này làm sao xuất hiện ở thôn quê như thế này được?"
"Đúng là không có khả năng…" Nghe được người kia nói vậy lúc này ông cụ trong nhóm thở phào một cái. Tiếp đến hai mắt ông cụ sáng lên rồi nói.
Nghe được lời ông cụ nói nhóm người cũng thở dài một hơi. Nghĩ cũng thấy lạ, sao mà loại trà quý như thế lại có thể xuất hiện ở đây? Bọn họ cũng thật quá ngây thơ rồi.
Nhưng mà rất nhanh sau đó ông cụ nói cho bọn họ biết là họ không chỉ ngây thơ mà thật sự là quá ngây thơ rồi.
Nhưng mà rất nhanh sau đó ông cụ nói cho bọn họ biết là họ không chỉ ngây thơ mà thật sự là quá ngây thơ rồi.
"Trà này còn hơn cả Thập Bát Long Ngư Viên nữa!"
"Hít…" Nghe ông cụ nói xong cả bốn người khác đều vô cùng khiếp sợ hít một ngụm khí lạnh. Trà này còn tốt hơn cả Thập Bát Long Ngự Viên? Thật ghê gớm!!!
Thập Bát Long Ngự Viên hay còn gọi là 18 cây trà cổ.
Là loại trà được lấy từ cây trà Long Tỉnh trồng ở vườn trà Long Tỉnh của hoàng gia.
Những cây trà bởi vì được bảo hộ, cho nên hằng năm chỉ có thể hái mỗi cây 400 chồi non. Vậy mười tám cây tương đương 7,200 chồi. Tiếp đó đem đi xào trà, làm xong thì thu được khoảng 2 lạng (200gram) trà xanh.
Lá trà này mỗi năm cũng chỉ có đem tặng cho những người ở tầng lớp cao trong cơ quan nhà nước vào những dịp như lễ Quốc Khánh.
Mà nếu muốn đem bán trà thì người ta chỉ tính bằng gram để bán.
Cho nên Tống Mính nói mấy triệu nửa ký trà đó là giá cả hợp lý. Đó cũng không phải giá được đấu giá hay là đã được kê lên, mà nó vốn là thứ có giá trị như vậy rồi.
Đứng đầu hồng trà là Đại Hồng Bào núi Vũ Di, mà đứng đầu trà xanh chính là nó.
Trước đây lúc cái người bán cho Cổ Dục nói cái gì trà này là Thập Bát Khoả Ngự Viên mới được ngắt ngay trên cành các kiểu, đó chính xác là chém gió. Thế nhưng cây trà này đúng là đến từ vườn trà của hoàng gia nhưng chỉ có chút quan hệ thân thích thôi. Nhưng có nước giếng của Cổ Dục tưới lên thì cho dù chỉ có chút quan hệ thân thích thì hắn cũng có thể trồng ra loại trà xanh mang lại hương vị bậc nhất.
Thêm việc phối hợp với nước giếng, hương vị kia tất nhiên là phải hơn loại trà Thập Bát Long Ngự Viên nguyên bản rồi.
Cộng với việc trà của Cổ Dục được cụ Tống tự mình xào, từ lá trà đến cách xào cho đến việc thêm nước, có thể nói tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm rồi lại trong cực phẩm. Có thể nói loại trà tốt nhất trên thế giới đang ở trong nhà Cổ Dục, đây chính là thực tế nha.
Hơn nữa quan trọng nhất là sản lượng của cây trà nhà Cổ Dục còn cao hơn cả loại trà Thập Bát Long Ngự Viên kia. Một gốc trà của hắn được cụ Tống xào được khoảng 8 lạng (800gram). Theo lý mà nói cây trà của hắn không còn chồi non thì tới sang năm mới ra mầm mới được. Nhưng có nước giếng tưới cây, vậy thì mọi chuyện sẽ khác, hắn cảm thấy đến hè sẽ thêm một đợt hái trà. Tiếp đến mùa thu một đợt, sang năm mùa xuân một đợt nữa, một gốc trà hắn thu cũng được tầm một ký rưỡi lá trà.
Huống chi trong không gian của hắn còn có 500 cây nữa…