Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đề cử quyền sách 'Bắt đầu từ trên đường cứu người' đọc giả có thể đi xem
Chương 150: Nhận lời mời
“Cháu cũng biết hai người đó! Chính là Lâm Lôi và Lý Vân Vân, một người là mẹ kế của Phùng Thư Nhân, một người là mẹ của Lưu Phi Phi. Họ đều là người hiểu chuyện, làm việc cũng cẩn thận, không phải cháu cũng đã từng gặp họ sao?” Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Cổ Dục, thím ba cũng cười một chút, tiếp đó nói ra hai tên hai người kia.
Nghe được tên hai người kia, Cổ Dục cũng lục lại ký ức một lần. Lý Vân Vân cũng chính là mẹ của Lưu Phi Phi, hắn cũng đã nói chuyện mấy lần, hôm qua còn mới cùng nhau ăn cơm nữa. Lâm Lôi trước đó cũng gặp qua mấy lần, ngày đó ở nhà Cổ Dục làm đồ nướng cô ta cũng có mặt, hơn nữa hắn cùng Phùng Thư Nhân cũng tính là có quen biết.
Hơn nữa, trong trí nhớ của Cổ Dục, hai người này làm việc gì cũng thông thạo. Hơn nữa, mấy năm nay đều là cô nhi quả phụ, nhưng trong thôn không hề có bất cứ tiếng xấu nào. Nếu như thuê bọn họ, xem ra cũng thích hợp…
“Tiểu Dục! Công việc này, chúng tôi thật sự có thể làm được sao?"
Sau khi thím ba gọi một cú điện thoại, mẹ của Lưu Phi Phi là Lý Vân Vân, còn có mẹ kế của Phùng Thư Nhân là Lâm Lôi nhận được tin tức. Hai người lập tức đi đến nhà của Cổ Dục.
Thế nhưng khi đứng bên cạnh cái ao, nhìn xem ao nước bên trong có những con cá lớn. Nói thật, các cô vẫn còn có chút rụt rè.
Kỳ thực là con người, đa phần đều có chứng sợ hãi biển sâu. Bọn họ mặc dù không sợ biển cả, thế nhưng đối với những loài sinh vật khổng lồ trong tự nhiên này, họ cũng có chút sợ hãi.
Giống như trong ao cá hiện tại của Cổ Dục, mặc dù không có cá mập, cá sấu các loại sinh vật có tính công kích. Thế nhưng cá Mú khổng lồ, cá Mú nghệ trông cũng rất dọa người.
Ghi Chú: cá Mú hoa nâu cũng gọi là cá Mú nghệ, cá Mú có loại đốm đen trên người gọi là cá Mú khoai tây. Tất cả đều gọi chung là cá Mú nghệ.
Nhìn thấy những con quái vật dài chừng hai mét, nặng từ 100 - 150 kg đang bơi trong nước. Nếu là một người không hiểu biết, trong lòng nhất định sẽ kêu lên thình thịch, huống chi ở đây lại là hai người phụ nữ trẻ tuổi.
Thế nhưng kỳ thực họ sợ nhất chính là, chăm sóc không tốt đối với mấy con cá này của Cổ Dục.
Phải biết rằng, những con cá này có giá trị rất lớn. Bất kỳ một con cá nào ở đây các cô đều không đền nổi, đây mới chính là điều bọn họ lo lắng nhất.
“Chị cứ yên tâm, bọn cá này nhìn hung dữ chứ chúng rất nhát, chúng sẽ không công kích con người. Hơn nữa, công việc này không quá phức tạp, bọn cá thỉnh thoảng sẽ ở trong ao nhảy ra. Hai người cũng không cần quản bọn nó, bọn nó sẽ tự biết đường quay lại trong nước. Đến lúc đó, hai người chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ nước và chất nhầy bọn nó để lại là được."
Nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của hai người bọn họ, Cổ Dục không thèm để ý, khẽ vẫy tay vừa cười vừa nói.
“Vậy cũng được!" Do dự một chút, hai cô gái sẽ liếc nhau một cái. Hiện tại đang là nông nhàn, không có chuyện gì làm. Hơn nữa nhà Cổ Dục ngay ở trong thôn, cũng gần nhà các cô, như vậy cũng thuận tiện họ trông coi nhà của mình. Cho nên công việc này nói đúng ra cũng là một công việc không tệ.
“Một tháng năm ngàn! Bao ăn, không bao ở, 9:00 sáng đi làm, khoảng sáu giờ chiều ăn cơm xong thì có thể trở về. Công việc này cũng không quá khắt khe về thời gian, hai người cứ thu xếp việc nhà cho tốt rồi tới cũng được." Đã quyết định nhận bọn họ, cho nên Cổ Dục cũng nói cho họ biết tiền lương và yêu cầu của mình.
Khi nghe Cổ Dục nói đến giá tiền lương 5,000 một tháng, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái. Đối với giá tiền lương này hai cô hết sức hài lòng, thế nhưng hai người cảm thấy dường như công việc này quá đơn giản, số tiền này các cô cầm có chút không yên lòng.
“Như vậy đi, bình thường lúc rãnh rỗi, chúng tôi thuận tiện giúp cậu dọn dẹp vệ sinh nhà cửa một chút." Nghĩ một hồi, lúc này Lâm Lôi mới mở miệng nói.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cũng là người thành thật. Nếu là đổi thành người khác, có tiền cứ nhận làm gì có chuyện cảm thấy có lỗi như bọn họ. Thế nhưng các cô vẫn là cần tiền, cho nên nghĩ đến biện pháp tìm thêm nhiều việc một chút để làm.
“Tùy các cô.” Liếc mắt nhìn hai người, nếu cứ tiếp tục giải thích cho các cô, đoán chừng trong lòng họ sẽ khó mà an tâm. Cho nên Cổ Dục cũng đành theo ý hai người bọn họ.
Cổ Dục cũng là người trẻ tuổi, cho nên máy giặt trong nhà đều là loại tự động và tự hong khô, cũng không cần phải đem phơi. Những nơi khác trong nhà cũng chỉ có phòng bếp là nơi cần dọn dẹp, bởi vì mỗi ngày nơi này đều phải nấu cơm.
Nếu như không phải vì robot quét rác còn quá ngu, thì hắn đã mua về những thứ này để hỗ trợ quét dọn.
Nghe được lời nói của Cổ Dục lời nói, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân liếc nhau một cái. Tiếp đó hai người chia nhau bắt đầu quét dọn, lau chùi, kéo kính, dọn dẹp nhà bếp. Hai người không hổ là dân chuyên nghiệp làm việc nhà, không đến một giờ nhà Cổ Dục có thể nói là hoàn toàn đổi mới. Thấy được điều này, Cổ Dục không khỏi âm thầm gật đầu thỏa mãn, chỉ nhìn từ trình độ dọn dẹp sạch sẽ thế này, tiền của mình đúng là dùng rất hợp lý.