Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão


"Có một thiếu niên dắt một con trâu lớn màu đen, có lẽ Liễu sư huynh là muốn mua con trâu đen của hắn để bổ sung thân thể cho đệ tử mới nhập môn."  "A."  Môn chủ đứng trên cành cây khoanh tay mà đứng, quan sát tình huống ở dưới mặt đất: "Có vết tích đám cháy, dấu chân lộn xộn, không phân biệt được phương hướng.


”  "Môn chủ, chẳng lẽ Liễu Điền bị hại..."  Người nọ trong lòng cả kinh, Liễu Điền chính là cao thủ của Bách Huyền Môn, nếu thật sự là xảy ra chuyện, không có khả năng một chút phản ứng cũng không có.  "Người động thủ tâm tư kín đáo, không lưu lại quá nhiều dấu vết, thiếu niên kia mới là mấu chốt."  Môn chủ nhíu mày nói: "Còn nhớ rõ diện mạo không? ”  "Hồi bẩm môn chủ….

Không ạ.

”  Nam tử cúi đầu chắp tay nói, ai sẽ nhớ diện mạo của một đứa chăn trâu, huống chi còn đang lúc làm nhiệm vụ.  "Phế vật."  "Môn chủ nguôi giận."  Mấy người bên cạnh đều cúi đầu chắp tay, cái chết của Liễu Điền quá mức kỳ quặc.  "Đi thôi, nơi này đã không tra được cái gì, sau khi về hãy dàn xếp người nhà của hắn thật tốt.


Hơn nữa còn chưa nhìn thấy thi thể, không nhất định là hắn đã chết."  Môn chủ nhẹ nhàng thở dài, mặt đất tuy rằng có dấu vết đám cháy, nhưng hắn không tin trong thời gian ngắn như vậy lại thật có người dám làm ra chuyện giết người đốt xác.  "Vâng, môn chủ."  Bước chân bọn hắn vừa đạp, thân nhẹ như yến, xuyên qua trên cây, chớp mắt liền không thấy.  ......  Một bờ sông, Trần Tầm nằm thẳng người ở dưới sông, rửa sạch một thân vết máu, hắn nhìn lên bầu trời, có chút thất thần.  Đại Hắc Ngưu cũng ở một bên chơi nước, đột nhiên hắt nước lên mặt Trần Tầm, người sau giật mình, trong nháy mắt thanh tỉnh.  "Lão Ngưu, lần này ngươi làm rất đẹp, phải nhớ kỹ lúc hại người, không cần nói nhảm bất kỳ câu nào."  Trần Tầm lạnh lùng nói, kẻ muốn giết người thì người vĩnh viễn phải giết, hắn cũng không phải thánh nhân: "Chúng ta không đi trêu chọc ai, nhưng ai động sát tâm với chúng ta, nghiền xương thành tro! ”  Bò…ò…!Bò…ò..!  Đại Hắc Ngưu hung hăng phun ra một hơi thở, ai dám động Trần Tầm, nó liền đá người đó, cho dù đá chết cũng dám.  Bọn hắn đem toàn bộ quần áo đều đốt ở trên bờ sông, Trần Tầm thay quần áo mới, tại bờ sông qua một đêm.  Một đêm không có việc gì, tiếp tục khởi hành, bọn hắn muốn đi đến một tòa đại thành, nghe nói nơi đó còn có không ít tu tiên giả nhập trú, so với dã ngoại an toàn hơn nhiều.  ......  Hơn nửa năm sau, đã là cuối năm, hoàng hôn buông xuống, tàn dương như máu, một vị thiếu niên dắt một con trâu đen xuất hiện ở chân trời.  Nơi xa xôi là một tòa cự thành nằm rạp, tựa như hung thú đang rình những người đi tới đi lui.  Thành Bàn Ninh, trải qua vô số năm tháng, lịch sử lâu đời, cửa thành người đến người đi, náo nhiệt không gì sánh được.​ Trong thành lại càng cấm đánh nhau, là một tòa đại thành tương đối có trật tự, kinh tế phồn vinh, lưng dựa vào sơn mạch Ninh Vân, dân chúng trong thành còn thường xuyên lên núi thu thập linh dược, bán cho tu tiên giả.  Sơn mạch Ninh Vân vô cùng to lớn, không biết điểm cuối, nghe nói trong sơn mạch còn có Tiên tông trú ngự, ẩn sâu trong mây mù, không lộ ra nhân gian.  "A, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tường thành hùng vĩ như vậy."  Trần Tầm khen một tiếng, từ xa nhìn cự thành có chút loang lổ kia, trong miệng lộ ra mỉm cười, "Lão Ngưu, cuộc sống mới của chúng ta sắp bắt đầu rồi.


”  Bò…ò…!  Đại Hắc Ngưu hoan hô nhảy nhót, nó cũng bị tòa cự thành này kinh động, so với mấy hàng rào trong thôn còn lớn hơn.  "Thế giới hoành tráng như thế, nhìn khắp thiên sơn vạn thủy, trải nghiệm thế gian phồn hoa, đây mới là ý nghĩa của việc trường sinh."  Trong mắt Trần Tầm toát ra vẻ chờ mong nồng đậm:"Lão Ngưu, xông vô! ”  Bò…ò..!  Một người một trâu chạy tới, nhấc lên từng trận khói bụi, Trần Tầm dắt dây trâu không ngừng phát ra tiếng cười to, Đại Hắc Ngưu cũng không ngừng phát ra tiếng bò…ò…bò…ò...  Dân chúng ven đường nhìn thấy vậy đều là lắc đầu cười, bất quá trong lòng cũng sinh ra hâm mộ, tuổi trẻ thật là tốt.  Cửa thành Bàn Ninh cũng rộng vô cùng, vô số xe ngựa, còn có những bách tính mang theo dê bò từ nơi này ra vào ra ra, một chút cũng không hiển hiện sự chật chội.  Trần Tầm mắt đầy ngạc nhiên, nhìn xung quanh, có người nhìn hắn hắn cũng đều cười chào hỏi, không khỏi làm cho lòng người ta sinh lòng hảo cảm.  Hắn nhìn binh lính thủ vệ cửa thành, cũng là khen ngợi vài tiếng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy binh lính cổ đại, quả nhiên là uy vũ bất phàm, vừa nhìn đã biết là người huyết khí phương cương.  Thành Vệ binh nhướng mày, thấy một thiếu niên giống như một mực đánh giá bọn hắn, đang muốn tiến lên mở miệng.  Nào ngờ thiếu niên lại giơ ngón tay cái lên, cho một ánh mắt khẳng định, Thành Vệ binh dừng bước, mỉm cười gật đầu, ta hiểu ý của ngươi.​Đi vào trong thành, rộng mở sáng sủa, một người một trâu sững sờ tại chỗ, một bức tranh thịnh thế chậm rãi triển khai.  Đường phố tương đối rộng lớn, vô số người bán hàng rong bên đường không ngừng rao bán, còn có nghệ nhân gánh xiếc, bán nghệ thuật trên đường phố, xung quanh không ngừng có người vây quanh lớn tiếng khen ngợi, ném ra đồng tiền.  Trên đường phố vô số người đi qua đi lại, cả người bọn họ đều mặc tơ lụa, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ ý vị cổ xưa, toát lên biểu cảm.  Ngẩng đầu nhìn lại, khắp nơi đều là lầu đài lầu các, đèn lồng treo cao, còn có tài tử giai nhân ngâm thơ đối nghịch trên lầu các, dần dần bị phung phí nơi này làm mê muội, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu giật mình.  “Quá tốt rồi!”  Bò…ò…!  Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu đứng ở bên ngoài nhìn xem gánh xiếc, làm cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt, đột nhiên ánh mắt Trần Tầm xuất hiện giãy dụa, chơi chùa vẫn là không tốt.  Hắn sờ soạng bên hông nửa ngày, ném một đồng tiền vào trong chiêng đồng, người gánh xiếc kia nghe được tiếng vang, lập tức hướng về phía Trần Tầm, miệng phun ra ngọn lửa, vô cùng đặc sắc.  “Rất tốt!”  Trần Tầm vui vẻ cười to, vỗ tay, Đại Hắc Ngưu ngược lại cả kinh, cho rằng người này là tu tiên giả thế mà lại đang biểu diễn cho bọn hắn xem, không hổ là đại thành.  Bọn hắn nhìn một chút nữa liền rời khỏi đám người, mua hai chuỗi kẹo hồ lô, Trần Tầm một ngụm, Hắc Ngưu một ngụm, nhìn thấy tiểu nương tử đi ngang qua cười duyên liên tục.  "Những tay nghề chế tác này thật là tinh mỹ."  Trần Tầm mở rộng tầm mắt, nhìn người bán hàng rong ven đường, tất cả đều làm bằng thủ công, những người này cả đời dựa vào nghề này ăn cơm, không thể giả bộ chút nào.  "Tiểu ca, nhìn xem có thích không?" Người bán hàng rong hiền lành chào hỏi.  "Ta chỉ nhìn thử thôi, nếu sau này có tiền khẳng định sẽ đến mua."  Trần Tầm ngượng ngùng cười nói, lời này thật sự là thật lòng.  "Không có việc gì, ta còn có một tác phẩm điêu khắc gỗ đã hỏng, nếu ngươi thích thì cầm đi."  Người bán hàng rong từ bên cạnh lấy ra một bức tượng lão hổ, sống động như thật, chính là cái đuôi dường như bị khắc hỏng.  "Lão bản, chúng ta lấy chút gạo đổi với ngươi nha, pho tượng này ta rất thích."  "Được!"​Người bán hàng rong trực tiếp đưa cho Trần Tầm, người sau cũng đưa cho hắn một ít gạo.  Trở lại đường phố, Trần Tầm hai tay cầm pho tượng, yêu thích không buông tay, làm cho Đại Hắc Ngưu rất hâm mộ, tại sao lão bản quầy hàng lại không tặng nó một cái nhỉ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui