Trịnh Vỹ Lệ gọi Khương Ninh xuống tìm hiểu tình huống.
Mỳ đã ăn hết, tuy rằng còn một bao gạo nhưng đã dùng hết gas, hiện tại chỉ còn lại vài miếng cồn.
Vì để tiết kiệm nhiên liệu, mỗi ngày họ đều cho gạo vào bình giữ nhiệt ngâm cho mềm, sau đó đổ nước sôi vào, đậy chặt nắp lại, om chín rồi mới uống.
Không những vậy, thời tiết ẩm ướt khiến quần áo không khô, cô ấy cũng bị mắc bệnh phụ khoa rồi.
Nếu có thể, Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ muốn đến trạm cứu hộ, ăn ở chắc chắn không tốt, nhưng ít nhất cũng đủ no, lại có nước nóng đúng không?
“Mưa bão vượt xa so với dự báo của cơ quan khí tượng, ngay cả chỗ chúng ta cũng đã ngập đến tầng ba rồi, nơi khác chỉ sợ cũng không tốt hơn.
”
Khương Ninh đập tan kỳ vọng của cô ấy: “Thức ăn đều ngâm trong nước, còn ở trên mặt nước thì có bao nhiêu? Theo mực nước hiện tại, nhà thi đấu, thư viện cũng ngập trong nước, có lẽ các cơ quan liên quan chỉ có thể trưng dụng khách sạn hoặc toà nhà văn phòng để làm nơi cứu trợ.
”
Nhiều người chen vào như vậy, ăn uống tiêu tiểu cũng là vấn đề.
Cơn bão đã đi qua nhưng mưa lớn chưa hết, lũ lụt sẽ kéo dài mấy tháng.
Ở kiếp trước, có không ít hộ dân ở tầng dưới đều chuyển đến chỗ lánh nạn, nhưng chưa đến hai ngày lại quay về chen chúc ở hành lang, họ nói ở đó quá đông, đừng nói đến ăn uống ngủ nghỉ, ngay cả chỗ để chân còn không có.
Cướp bóc, trộm đồ, đánh nhau, loạn đến rối tung rối mù.
Chính phủ vừa phải cứu nạn, cũng phải sai người đi tìm thức ăn, đến cuối cùng thật sự không tìm thấy, chỉ có thể vớt từ trong nước lên, nhưng thức ăn ngâm ở trong nước lâu như vậy đều đã hỏng rồi, có thể khiến người dân ăn no đến 30% là đã khá tốt rồi.
Trịnh Vỹ Lệ lòng nặng trĩu, nhưng vẫn quyết định đi xuống xem thử, ngộ nhỡ có tin tốt thì sao?
Khương Ninh không đi, cô sang nhà hàng xóm thăm Đậu Đậu.
Tình trạng bệnh có chút chuyển biến tốt, điều này khiến “bác sĩ" gà mờ cảm thấy rất vui.
Một giờ sau, Trịnh Vỹ Lệ chán nản quay lại, lực lượng cứu hộ chỉ nhận hộ dân bị ngập nước, còn về việc cứu hộ quy mô lớn thì bọn họ cũng không rõ.
Khương Ninh cổ vũ cô ấy: “Không sao, trời không giúp người thì người tự giúp mình, chúng ta có thể dựa vào bản thân mình.
”
“Đúng vậy.
” Thất vọng cũng không có tác dụng gì, Trịnh Vỹ Lệ lấy lại hy vọng, nói: “Cơn bão cũng ngừng lại rồi, có lẽ mưa lớn cũng sẽ tạnh nhanh thôi.
”
Muốn sống sót, cũng cần phải có hy vọng đúng không?
Nhưng mưa chẳng những không ngừng mà còn càng ngày càng lớn, bầu trời u ám đến đáng sợ.
Đến năm giờ chiều trời đã tối mịt, nhưng cơn bão cũng đã ngừng rồi, ngoại trừ âm thanh lặp đi lặp lại của thuyền xung kích, cả thành phố chìm trong sự im lặng đến đáng sợ.
Khương Ninh đã ăn cơm xong từ lâu, sau đó cô bắt đầu đặt báo thức, bắt đầu từ mười giờ tối, mỗi tiếng kêu một lần.
Khoảng một giờ sáng, đội cứu hộ hoàn thành việc di chuyển người dân bị mắc kẹt ngay trong đêm, khu chung cư Cẩm Vinh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa thì không còn tiếng khác nữa.
Cô mặc vào bộ đồ chống cắt chống đâm, chất vải có cảm giác giống như quần áo mùa thu, dùng mảnh dao cắt vào miếng vải mẫu, thật sự không bị cắt rách, chất lượng rất tốt.
Khương Ninh sợ lạnh nên mặc thêm áo khoác, lại mặc thêm quần áo mưa liền người, cô lặng lẽ mở cửa phòng đi xuống tầng.
Hành lang đã không có hộ dân, những khắp nơi đều là rác, hơn nữa mùi lại hôi thối khó ngửi.
Đi đến cửa sổ tầng ba lật cái bệ hẹp trải dài mà nhô ra ra, ở trong bóng tối cô lấy thuyền bơm hơi rồi lật lên, đeo kính chống thấm nước và đèn mỏ pin lithium lên rồi dùng mái chèo chèo ra xa…
Mưa rất to, dòng nước cũng rất xiết, cả thành phố đã hoàn toàn thay đổi khiến người ta cảm thấy vô cùng xa lạ.
Khương Ninh đã có sự chuẩn bị từ trước, mấy ngày nay cô không chỉ quan sát dòng nước chảy mà ngay cả các khối kiến trúc có tính chất ký hiệu ở dọc đường cô cũng ghi nhớ ở trong đầu.
Không chỉ như vậy, việc đi ở dưới mưa vẫn rất khó khăn, mất gần hai tiếng cô mới đến siêu thị lớn đã từng đến trước khi cơn bão đến.
Đừng nhìn siêu thị chỉ có hai tầng, nhưng địa hình khá cao, hơn nữa tầng của siêu thị cao hơn nhiều so với khu nhà ở kinh doanh, nước lũ mới lấp lửng đến tầng hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...