Bắt Đầu Hạnh Phúc

Tề Xảo ngồi thẳng người, dưới ánh nhìn chăm chú của Tề cha, chậm rãi kể về lần đầu tiên hai người gặp nhau.

“A?!” Tề cha kinh ngạc, tuy rằng biết có người cứu Tề Xảo, lại không hỏi kỹ càng, ai ngờ đến chính là Trần Thần, “Con nói là, Trần Thần cứu con?”

“Vâng.” Tề Xảo gật đầu, sau đó đem đối thoại đêm tân hôn của hai người kể cho Tề cha.

Tề cha trầm ngâm, tự hỏi. Một lát sau ông ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “A Xảo, con thích nó?”

Tề Xảo lần này không phủ nhận mà chỉ nhìn vào mắt Tề cha, thấp giọng nói rằng: “Hắn sẽ không thích con, con không muốn hắn khó xử.”

Rõ ràng rất thích, Tề Xảo lại còn chần chừ lùi bước, Tề cha có chút bất đắc dĩ: “Hài tử ngốc, ai dám chắc nó không thích con? Cha xem nó hôm nay hết lột tôm lại gắp đồ ăn cho con, có chỗ nào là không thích a?”

Tề Xảo đỏ mặt, tầm mắt chuyển quanh, một bộ tư thái tiểu nam nhi, cũng chẳng biết nghĩ tới cái gì, mặt đột nhiên biến trắng, thần sắc cứng ngắc, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.

“Làm sao vậy?” Tề cha luống cuống, đột nhiên đoán được điều gì, ánh mắt nghiêm khắc, “Có phải do A Thần nó nói gì đó?”

“Không…” Tề Xảo nhanh chóng đập tan nghi ngờ của cha, “Hắn không nói gì… Là con… Là con…”

Nói xong, y đưa tay chạm mặt mình, thần tình chua sót, “Khuôn mặt này, đến chính con cũng không dám liếc mắt một cái, huống chi là hắn?! Hắn có khả năng thích con sao?”

Tề cha nghẹn ngào, đúng vậy, thử hỏi có gia nhi nào không yêu cái đẹp đâu?!

“Cha, người cũng đừng quản.” Tề Xảo không muốn phụ thân khó xử, “Con ổn.”

“A Xảo… Có lẽ… Có lẽ A Thần sẽ không so đo đâu!” Tựa hồ khẳng định, “Đúng vậy đúng vậy, A Thần nó đâu thèm tính toán thiệt hơn! Cha nghĩ nó căn bản không quan tâm mấy thứ này a!”

Tề Xảo muốn nói lại thôi, mà Tề cha hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hai mắt sáng lên, “Đúng vậy, chính nó! Cha sao lại bỏ qua được chứ!”

“Cha…”

Tề cha nắm lấy hai tay Tề Xảo, thần tình hưng phấn, hai mắt long lanh, “A Xảo, A Thần hoàn toàn không phải không có cảm giác với con a! Con xem nó đối con thật tốt nha!”

“Cha à…” Tề Xảo gượng cười giải thích, “Hắn đối tốt với con chỉ sợ là vì áy náy đi! Hắn là người ôn nhu, đối tốt với con có lẽ do tính cách hắn là vậy!”

“Không phải a, A Xảo, con nghe cha nói. Con chưa nhận ra đi, A Thần căn bản chưa từng để ý những tiểu thị hầu nhà chúng ta.”

Tề Xảo ngây dại.

“Tề phủ nhà ta có không ít tiểu thị hầu xinh đẹp, nhất là Chi Hương và Quế Hương bên người con càng thêm xinh tươi trong sáng, cho dù là người ngoài cũng phải liếc mắt một cái, nhưng A Thần thì không. Nó chung quy chẳng hề quan tâm, cha dám đánh cược, ngay cả Quế Hương là ai nó cũng không biết!”

Tề Xảo ngạc nhiên, ánh mắt lấp lóe hy vọng, “Thật… Thật vậy chăng?”

“Ân! Con nghĩ lại xem, nó nhìn vào mắt con bình thản không né tránh, không giống giả bộ, nghĩa là… A Thần không ghét diện mạo của con! Hơn nữa…” Tề cha ý vị thâm trường nói, “Với gia nhi mà nói, thích thì có thể buông, nhưng áy náy khó mà bỏ xuống được!”

“Cha,” Tâm Tề Xảo dâng lên chờ mong, hỏi: “Thật vậy chăng? Thật sự… Có thể chứ?”


“Có thể, đương nhiên có thể! Phải biết gia nhi truy ca nhi cách cả tòa sơn; ca nhi truy gia nhi chỉ cách một tầng giấy. Chỉ cần con can đảm, dám theo đuổi, A Thần nhất định là của con!”

Hô hấp của Tề Xảo bị kiềm hãm, sau đó thở gấp liên tục, “Con… Có khả năng sao?”

“Sao không! Hai đứa là phu phu danh chính ngôn thuận cơ mà!!”

Tề Xảo khẩn trương, vừa chờ mong vừa sợ hãi hỏi: “Thật sự?”

“Ừ! Tin tưởng cha! Cha ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, còn lừa con hay sao!”

Tâm động, nhưng Tề Xảo vẫn có chút chần chờ, “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết! A Xảo, con rốt cuộc có thích nó không? Thích liền theo đuổi! Sợ cái gì!”

“…” Tề Xảo ánh mắt lóe lóe, cuối cùng kiên định mà nhìn Tề cha, “Con thích hắn!”

Tề cha nở nụ cười.

“Kia…” Tề Xảo khẽ cắn môi dưới, mặt cũng hồng hồng, xấu hổ hỏi, “Truy… như thế nào ạ?”

“Ha ha ha~~~~~” Tề cha nhìn cha nhìn bộ dạng vừa nhát gan lại xấu hổ của đứa nhỏ nhà mình, cười ngặt ngẽo.

“Cha!” Tề Xảo mặt càng đỏ hơn.

“Tốt lắm, cha không cười không cười!”

Tề Xảo quay mặt chỉ để lại hai trái đào mật đỏ tươi trên khuôn mặt, khiến người nhìn đã cảm thấy đáng yêu.

“A Xảo a, đối với việc truy gia nhi, cha cũng không có cách nào.”

Tề Xảo vội quay đầu, luống cuống nhìn cha. Tề cha vỗ vỗ tay y, ý bảo không cần lo lắng, tiếp tục nói.

“Chính là cha biết gia nhi thích gì, chỉ cần con làm tốt, còn sợ A Thần không thích con sao?!”

Nghe được hai chữ “A Thần” và “thích”, Tề Xảo lại thẹn thùng nhưng vẫn gật đầu.

“Gia nhi sao, đều thích ca nhi hiền lành ôn nhu, thời điểm bọn họ xông xáo bên ngoài có thể an bài thỏa đáng mọi việc trong nhà, giúp họ đảm đương hết mọi buồn phiền vô ích.”

“Vậy con nên làm thế nào?”

Tề cha nở nụ cười, “Con phải tìm hiểu nó thích cái gì, ghét cái gì, quan tâm săn sóc tới từng sinh hoạt nhỏ nhặt, hiểu nó qua từng ánh mắt ý tứ…”

Tề Xảo chăm chú lắng nghe, suy ngẫm.

Hai người nói chuyện hơn nửa ngày, đến lúc Tề cha uống hết nửa ấm trà mới xong.


Tề Xảo ngồi đó tự hỏi.

Tề cha cũng không quấy rầy, chỉ ngồi yên mỉm cười chờ đợi.

Một khắc sau, Tề Xảo ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kiên nghị cùng mong chờ, “Cha, A Xảo đã hiểu.”

Tề cha gật gật đầu.

“Đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa…” Tề cha cười đến ý vị thâm trường, “Con da mặt phải dày lên chút a! Nếu vẫn không được, sắc dụ chính là biện pháp tốt nhất!”

Bùm…

Tề Xảo nóng chín mặt.

“Cha à!!!”

“Ha ha ha~~~~~ Rồi rồi, không đùa con! Mau trở về đi thôi, đừng khiến A Thần sốt ruột chờ.”

Tề Xảo trong lòng ngọt ngào, trên mặt cũng mang theo ý cười, “Ân.”

Ra khỏi phòng cha, Tề Xảo chạy nhanh, lại nghĩ ca nhi tốt sao có thể đi đứng như vậy, lại vội giảm tốc độ. Nghe thấy Chi Hương Quế Hương cười trộm, Tề Xảo trừng mắt lườm họ một cái, đến lúc quay đầu chính mình nhịn không được đỏ mặt.

Trộm vươn tay vuốt mặt mình cảm thụ độ nóng, Tề Xảo cảm thấy số lần y đỏ mặt ngày hôm nay chỉ sợ là nhiều nhất trong đời.

Tất nhiên, y chẳng hề biết rằng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Về sau, số lần y đỏ mặt tim đập sẽ ngày càng nhiều đếm không xuể.

Trở lại phòng, Tề Xảo đột nhiên không dám đi vào. Hai tay theo bản năng lắc lắc tay áo, lúng túng đứng ở nơi đó. Vừa lúc bị Trần Thần đi ra nhìn thấy.

Trần Thần vốn lo lắng sao Tề Xảo mãi chưa về, sợ Tề Xảo nói với Tề cha cái gì, ở trong phòng chờ hoài sốt ruột liền ra ngoài xem thử. Ai biết mới vừa bước khỏi cửa đã nhìn thấy Tề Xảo đang xoắn xuýt đứng ngốc ngoài đó.

“Làm sao vậy?” Trần Thần bước nhanh tới trước, quan tâm hỏi.

Tề Xảo nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn là vẻ mặt lo lắng của Trần Thần, theo bản năng trả lời, “Không có việc gì…”

Trần Thần nhíu mi, “Sao lại không có? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đại não tự động hồi tưởng lại chuyện cha nói, hơn nữa nhân vật chính trong câu chuyện còn đang ở trước mặt mình, vẻ mặt lo lắng nhìn mình, da mặt Tề Xảo vốn mỏng, lần này cả người đều bị luộc hồng.

Nhìn Tề Xảo giống hệt bộ dạng con cua được nấu chín, không có cảm xúc tiêu cực, trái lại một bộ xấu hổ túng quẫn, Trần Thần yên tâm. Xem ra không xảy ra chuyện gì.

Tâm nếu đã thả lỏng, tính tò mò lập tức trỗi dậy, “Ngươi… Làm sao vậy? Như thế nào… cả người đều đỏ?”


Tề Xảo thiếu chút nữa thở không ra hơi, cũng không trả lời Trần Thần mà vài bước chạy thẳng vào phòng, đóng cửa lại… Y không còn mặt mũi gặp người, cũng không muốn gặp người.

Chi Hương Quế Hương gập bụng cười nghiêng ngả.

Trần Thần vô cùng hiếu kỳ, “Làm sao vậy? Hai người các ngươi ai nó cho ta biết đi?”

Chi Hương bám trên giả sơn cười không nói nổi, Quế Hương thì đỡ chút, nén cười trả lời: “Không biết ạ. Từ lúc công tử ra khỏi phòng lão phu nhân cứ như vậy.”

Trần Thần mờ mịt…

Bất quá không có việc gì thì tốt rồi. Ai mà chẳng có một ít bí mật chứ! Trần Thần không định truy hỏi cặn kẽ.

Thời điểm đi ngủ, Trần Thần nhìn người kia hận không thể hợp làm một với bức tường mà âm thầm thở dài… Kiểu này chắc chắn là có chuyện rồi!

Một ngày mới lại đến, Trần Thần mở mắt, chuẩn bị rời giường. Mới vừa ngồi dậy anh liền phát hiện người nguyên bản nằm cạnh mình đã biến mất.

Trần Thần nhìn bốn phía xung quanh, không thấy người. Anh đưa tay sờ đệm chăn, vẫn còn ấm, xem ra mới rời đi không lâu.

Ngay lúc anh tự hỏi Tề Xảo có thể đi đâu thì cửa mở.

Tề Xảo bưng chậu rửa mặt bước vào, mỉm cười, “Ngươi tỉnh.”

Trần Thần kinh ngạc, “Tề Xảo, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta đi múc nước. Trần… Thần, ngươi mau rửa mặt đi, Kiều quản gia đang ở bên ngoài chờ đấy.”

“A…” Trần Thần mơ hồ, đứng dậy mặc quần áo tử tế, tẩy rửa sạch sẽ, lúc này mới tỉnh ngủ hẳn.

“Ngươi không cần như vậy, tự ta có thể làm được, người nên ngủ thêm đi.”

“Không có việc gì…”

Tiểu thị hầu bưng đồ ăn tiến vào, Tề Xảo tạm ngưng lời muốn nói, tiếp nhận đồ ăn dọn lên bàn.

“Trần Thần, ta ngoài nhàn rỗi cũng chỉ nhàn rỗi, muốn làm chút việc thôi. Ngươi nhanh dùng cơm đi, nếu không thì trễ mất.”

Trần Thần ngồi vào bàn, nhìn đồ ăn sáng nay rõ ràng tinh xảo hơn trước kia rất nhiều, tưởng rằng trù phòng cố ý vì Tề Xảo mà làm, chính mình được hưởng ké.

Hai người không ai nói chuyện, an tĩnh dùng bữa sáng. Sau đó dưới sự thúc giục của Kiều quản gia, vốn Trần Thần có vài điều muốn hỏi cũng chưa kịp hỏi liền vội vàng ly khai.

Để tiểu thị hầu thu dọn bát đũa mang đi, Tề Xảo đi tẩy rửa sạch sẽ, ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Lật sách nửa ngày, một chữ cũng đọc không vào, Tề Xảo quyết định không lãng phí thời gian nữa, đi tìm cha nói chuyện.

Vào phòng cha, nhìn thấy cha đang cùng phụ thân chơi cờ, Tề Xảo yên lặng ngồi trên ghế chờ.

Chốc lát sau, hai người đánh cờ xong, tiểu thị hầu thu dọn bàn cờ rồi lui xuống. Tề lão gia tử cùng Tề cha nâng chung trà lên khẽ nhấp.

“Cha, A Xảo có chuyện muốn nói với cha.”

Tề lão gia tử vừa nghe liền biết là chuyện riêng tư của ca nhi, bản thân là một gia nhi, nên rời đi thì tốt hơn. Đứng dậy định ra ngoài, tay áo đã bị Tề cha kéo lại.

“Ông trước chớ đi, việc của ta với A Xảo còn cần ông hỗ trợ đấy!” Kéo Tề lão gia tử ngồi xuống, Tề cha quay đầu nói với Tề Xảo:


“A Xảo, con cũng đừng thẹn thùng, chuyện ngày hôm qua ta cũng nói với phụ thân rồi, việc này a, còn cần phụ thân con hợp tác.”

Tề Xảo gật gật đầu.

“Lão Tề a, ông cảm thấy nên làm gì bây giờ? Ông nghĩ cách cho A Xảo đi, ông với Trần Thần đều là gia nhi, ta đoán giỏi chưa chắc đã đúng.”

“Ha ha ha ha~~~~~” Tề lão gia tử vuốt râu, “A Xảo a, ta nghe cha con nói rằng con rất thích A Thần?”

Trước mặt phụ thân mình, chuyện tình cảm riêng tư thật khó mở lời! Nhưng vì tương lai của mình cùng Trần Thần, Tề Xảo kiên trì thể hiện quyết tâm.

“Con thích hắn!”

“Ừ…” Tề lão gia tử gật đầu cười trấn an, “Con của ta đã trưởng thành, thật đáng mừng!”

“Phụ thân…”

Đến bên người Tề Xảo, vỗ nhẹ đầu vai y, “Hài tử ngốc, con tìm được người mình thích, phụ thân cao hứng còn không kịp đâu! Đứa bé A Thần kia là hảo hài tử, con gả cho nó, phụ thân yên tâm rồi. Về phần biện pháp sao… Ha ha ha, suy bụng ta ra bụng người thôi!”

“Đem tâm… So tâm…”

“Tìm biện pháp làm gì, không bằng dùng thật tâm đánh đổi.”

Tề Xảo ngơ ngẩn, trong lòng sáng tỏ thông suốt… Đúng vậy…

Nhìn Tề Xảo từ trong sương mù bước ra, Tề lão gia tử nở nụ cười. Không gì quan trọng bằng hạnh phúc của đứa nhỏ.

====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay có bạn cùng khoa của Mèo lười nói rằng, lần đầu tiên gặp Mèo Lười đã cảm thấy Mèo Lười rất giống con mèo lười biếng.

Meoo~~~~ Mèo Lười cực kì vui vẻ meoo~~~~~

Sau đó lại nhớ tới một lần đột nhiên cảm thấy, năm nhất đại học thật giống một ký túc xá mèo….

Ký túc xá chúng ta có 7 con mèo lười….

Một con mèo Ai Cập mỗi ngày đối với X tuấn kiệt chảy nước miếng….

Một con mèo khoác bộ cánh lông cừu chấm vàng nơi nơi bán manh…

Một con mèo đen trắng hống hách đội mũ phớt suốt ngày vểnh râu ngồi xem video mèo…

Một con mèo Garfield mỗi ngày vui vẻ chạy tới chạy lui ức hiếp những con mèo khác….

Một con mèo Ba Tư trát phấn thắt nơ hồng con bướm mỗi ngày nghển đầu bước catwalk…

Một con mèo xám nhỏ mỗi ngày nằm trên giường đếm cá trừng lớn hai mắt nhìn chúng ta….

Cuối cùng là một con mèo đen béo phì nằm ở ban công phơi nắng nhìn nam nam ái muội —— Mèo Lười….

Chậc… Năm nhất đại học sao manh quá đi?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui