Sau vẫn là Kiều Vân Thâm lại đây gọi tỉnh hai người nọ đi ăn cơm mới chấm dứt vở kịch ba ba ngốc bát nháo.
Ngày hôm sau, Trần Thần và Tề Xảo đang ngồi chơi với bé con, chợt nghe hạ nhân tới báo rằng có cố nhân của Tề Xảo đến chơi. Hai người cùng ngỡ ngàng.
“Cố nhân?” Trần Thần nhìn sang Tề Xảo.
Tề Xảo mờ mịt lắc đầu, “Ta không biết ai cả!”
“Vậy đi xem đi.”
Khi hai người tới phòng khách thì gặp một nam tử gương mặt sáng sủa, trang phục mộc mạc, cũng không kịp phản ứng.
Nam tử âm thầm đánh giá Trần Thần, thấy dáng vẻ Trần Thần tuấn mỹ, khí chất phi phàm, ánh mắt phút chốc ảm đạm. Mọi thứ chỉ diễn ra thoáng chốc trong tích tắc, nếu không phải Trần Thần đã được Kiều quản gia điều giáo, hơn nữa còn dốc sức rèn giũa tại thương trường nhiều năm, e rằng chẳng thể nào phát hiện. Hiện tại nhìn nam nhân đối diện mỉm cười nhã nhặn, Trần Thần cũng híp mắt cười.
“Xin hỏi ngài là…” Trần Thần tiến lên trước một bước, nụ cười thân thiết lại khách khí.
“Tại hạ Đường Minh Sam…” Nhìn về phía Tề Xảo, trong tươi cười lộ ra nét ôn nhu cùng bất đắc dĩ, “…Là bạn chơi với A Xảo hồi nhỏ.”
Tề Xảo mở lớn hai mắt, không thể tin nhìn Đường Minh Sam, “Minh Sam…”
“Ừ.”
Một tiếng “Ừ” của Đường Minh Sam bao hàm vô hạn tình cảm phức tạp, thành công khiến Trần Thần lần thứ hai híp mắt, khóe miệng cong lên càng cao.
Hết thảy Tề Xảo đều chẳng hề phát hiện. Ngay lúc này, y chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử, “Minh Sam, ta nghe nói ngươi đi khảo cử nhân mà? Sao lại trở về?” Cao thấp đánh giá Minh Sam, “Ngươi là…”
Đường Minh Sam cười trả lời: “Đã là quá khứ, giờ ta đến thăm ngươi một chút, ngươi… Sống tốt không?”
Tề Xảo tỉnh lại từ trong khiếp sợ, phát hiện câu hỏi của mình vừa rồi buột miệng thực thất lễ, khiến y có chút xấu hổ mà cúi đầu, cười nói: “Ta rất ổn.”
Giữ chặt cánh tay Trần Thần, “Đây là phu quân của ta…” Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đầu lại cúi thấp chút nữa, “Hắn đối với ta tốt lắm.”
Ánh mắt của Đường Minh Sam lần thứ hai ảm đảm, nhưng Trần Thần chẳng để tâm. Động tác vô thức vừa rồi của Tề Xảo khiến buồn bực trong anh hoàn toàn biến mất. Anh dịu dàng cười, vỗ vỗ bàn tay đang bám trên tay mình, lấy vị thế gia chủ gật đầu với Đường Minh Sam.
“Đường tiên sinh cất công đến thăm A Xảo, chắc hẳn đường xa mệt mỏi, ta đây phân phó hạ nhân đi chuẩn bị khách phòng ngay lập tức. Ngươi và A Xảo nhiều năm không gặp, nhất định phải ở lại lâu lâu nhé! Trần mỗ sẽ tận lực làm tròn trách nhiệm gia chủ.”
Thần sắc Đường Minh Sam bất động, con ngươi sâu hút, “Vậy đa tạ Trần tiên sinh.”
Trần Thần gật đầu đáp lại, “Mời.”
Để hạ nhân dẫn Đường Minh Sam đi rửa ráy nghỉ ngơi, sai trù phòng chuẩn bị và thức ăn xong, Trần Thần dắt Tề Xảo về phòng.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, Trần Thần đút nho cho Tề Xảo, tựa như tán gẫu hỏi: “A Xảo, Đường Minh Sam là ai thế? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc qua?”
Tề Xảo ăn nho, tùy tiện đáp, “Minh Sam là người chơi với ta hồi nhỏ, cũng coi như quan tâm ta. Sau khi trưởng thành, hắn lên kinh đi thi, nghe nói còn đỗ chức quan, từ đó liên hệ cũng đứt đoạn. Không ngờ còn có thể gặp lại hắn, ta giật mình không kém đâu!”
“À?” Trần Thần nhướn mày, âm thầm tính kế, “Vậy trước kia hắn không tới thăm ngươi lần nào sao?”
Tề Xảo nhổ vỏ nho vào lòng bàn tay Trần Thần đưa ra, ăn nho của tay kia đưa tới, xong xuôi mới tiếp tục nói:
“Không. Nghe nói sau khi hắn đậu cử nhân, cha mẹ của hắn liền vào kinh tìm hắn nương tựa. Tiếp lại nghe phong thanh hắn cưới một tiểu ca nhi nhà quan, từ đó cũng không nghe thấy tin tức gì về hắn nữa.”
Trần Thần âm thầm quan sát, phát hiện khi Tề Xảo nói đến đoạn người nọ thành thân cũng không biến hóa cảm xúc gì, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy hiện tại hắn…”
Tề Xảo lắc đầu, “Không biết.”
Trần Thần ngẫm nghĩ, cảm thấy nên trưng cầu ý kiến của Tề Xảo vẫn tốt hơn.
“A Xảo, Đường Minh Sam đến đây ý đồ không rõ, lại từng làm quan, ta nghĩ nên để Vân Thâm điều tra một chút phòng hờ.”
Tề Xảo cau mày suy nghĩ một hồi, gật đầu. “Để Vân Thâm điều tra đi, nhưng đừng quá đáng… Hồi nhỏ hắn đối xử với ta không tồi.”
Trần Thần khẽ hôn trán Tề Xảo, “Ta biết chừng mực.”
Tề Xảo nằm trong lòng anh, “Ừm.”
Giữa trưa, Đường Minh Sam nghỉ ngơi đủ, ngồi cùng mấy người Trần Thần dùng cơm. Dù biểu tình luôn tao nhã bình tĩnh, nhưng đối mặt với một bàn toàn món ngon mỹ vị, hắn vẫn khẽ giật mình mở to hai mắt. Sau khi ăn xong, người nọ vẫn giữ biểu tình bình thản, nhưng Trần Thần vẫn ẩn ẩn cảm thấy tâm trạng của hắn chùng xuống, tâm tình Trần Thần không khỏi vui vẻ.
Buổi chiều cùng nhau ngồi hàn huyên, Trần Thần vẫn luôn làm bạn cạnh bên. Dẫu Đường Minh Sam chỉ chú tâm trò chuyện với Tề Xảo, cố ý xem nhẹ Trần Thần, thì anh vẫn thoải mái ngẫu nhiên chêm một hai câu, cũng không nói quá nhiều. Nhưng càng như vậy càng làm Đường Minh Sam vô lực. Đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Trần Thần sớm nhìn thấy cái đuôi của người nào đó ủ rũ buông thõng trên mặt đất, lệt xệt kéo về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Vân Thâm đem kết quả điều tra cho Trần Thần. Trần Thần nhìn không quá hai trang kết quả liền hoàn toàn yên tâm.
Nguyên lai Đường Minh Sam thật lòng thích Tề Xảo, nhưng Tề Xảo thì không. Tận khi hắn vào kinh khảo thí, Tề Xảo vẫn chỉ coi hắn là bằng hữu khiến hắn nhụt chí. Vốn tính toán sau khi trúng cử nhân, đạt được công danh sẽ noi gương cổ nhân trở về cố hương cầu hôn, hắn nghĩ đến lúc đó Tề Xảo kiểu gì cũng đồng ý.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn trượt khảo thí. Lại đợi ba năm, lần này hắn mới thi đậu. Vốn định trở về thì lại bị một tiểu ca nhi nhà quan coi trọng, mà phụ thân tiểu ca nhi là quan ngũ phẩm đương triều, nói to không to nhưng đối với cử nhân không quyền không thế như hắn mà nói thì chẳng nhỏ chút nào. Một bên là người mình một lòng muốn kết hôn, gia đình giàu có nhưng dung mạo phổ thông, một bên là tiểu ca nhi có tiền có quyền có dung mạo… Kết cuộc, hắn đưa ra quyết định mà bất cứ nam nhân bình thường nào cũng làm theo, lựa chọn tiểu ca nhi quan gia để rút ngắn ba mươi năm phấn đấu.
Có thông gia trợ giúp, hắn nhanh chóng trở thành tri huyện của một tiểu trấn. Vốn tiền đồ rộng mở, ai ngờ sau bốn năm, thông gia vì cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các đảng phái trong triều mà bị cách chức bãi tước, về quê dưỡng lão, liên lụy hắn cũng bị tước mũ ô sa. Mà tiểu ca nhi quan gia chịu đả kích quá nặng nên đổ bệnh nặng, cuối cùng quy thiên. Hết nước hết cái, hắn dẫn theo con trai cùng một thị lang trở về quê cũ. Kết quả khi về Duy Thành, hắn chợt nghe được chuyện về Trần gia. Cứ nghĩ Trần Thần là loại muốn chiếm đoạt tài sản Tề gia, mà trong lúc vô tình người đã lìa xa, nếu một ngày phát đạt Trần Thần sẽ lừa dối Tề Xảo. Xuất phát từ lòng quan tâm với Tề Xảo, bản thân giờ lại không có chính phu, hắn nào dễ dàng buông tha cơ hội như vậy! Lúc này tới bái phỏng thực chất là muốn xem Tề Xảo sống như thế nào, nếu không tốt lập tức mang y đi.
Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên tiếp xúc với Trần Thần, ý định này đã bị dập tắt. Khí chất và diện mạo của Trần Thần đều thuộc hàng xuất chúng, người khác có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp! Nhưng hắn vẫn chưa chết tâm, vẫn muốn thử, vì thế… Hắn lại bị đả kích.
Sau khi nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, Trần Thần tất nhiên chẳng bận tâm đến Đường Minh Sam nữa, nhưng thân ái nhà mình bị kẻ khác rình rập, làm một nam nhân thuộc tính lãnh thổ rất cao, anh không thể nào nhẫn nhịn. Đường Minh Sam dù là đối thủ hay tình địch vẫn thua anh mấy bậc, chưa đủ để anh coi trọng, nhưng mặc cho ruồi bọ vo ve quanh đồ của mình thì anh không chịu được. Cho nên Trần Thần quyết định chủ động tấn công. Nhưng là trượng phu của Tề Xảo, gia chủ đương nhiệm của hai nhà Tề Trần, Trần Thần không thể làm ra những chiêu trò vô tích sự khoe mẽ kích thích quần chúng. Vì thế một ngày nọ…
“Đường tiên sinh, trông ngươi xanh xao quá, đồ ăn không hợp khẩu vị chăng? Đây là bản đồ ẩm thực ở Duy thành và các món mới, thiết nghĩ Đường tiên sinh đã nhiều năm chưa trở về, nhất định sẽ không muốn bỏ lỡ! Nào, Trần mỗ kính Đường tiên sinh một chén.”
…
So với việc biểu thị công khai chủ quyền lãnh thổ, bình tĩnh chủ động rộng lượng mới là phương thức đối phó hiệu quả nhất. Cho nên ngày đó Trần Thần cùng Tề Xảo (nhìn Trần Thần nhiệt tình cũng nhiệt tình theo) đều niềm nở đảm nhiệm vai trò người hướng dẫn, mục đích ban đầu là để khách hưởng thụ mâm cao cỗ đầy, ngắm cảnh tản bộ, lại khiến Đường Minh Sam mang tư tâm thống khổ bất kham. Chỉ một ngày, hắn đã lộ ra vẻ mặt khổ qua. Đến buổi tối Tề Xảo hỏi Trần Thần sao tự nhiên nhiệt tình thế, Trần Thần nằm trên giường cười hiền lành rằng, đã là bằng hữu của Tề Xảo thì phải tiếp đón chu toàn. Và thế là chiếm được nụ hồn nồng nhiệt đầy xúc động của người nào đó.
——Vậy nên Đường Minh Sam à, ngươi lấy cái gì đấu với Trần Thần? Ngươi nên về nhà tắm rửa ngủ nghỉ thì hơn.
Dưới sự đón tiếp hoàn mỹ vừa nhiệt tình vừa hiếu khách của Tề Xảo Trần Thần, Đường Minh Sam thật sự không thể kiên trì được nữa, hai ngày sau liền cáo từ. Trần Thần làm gia chủ đương nhiên không thể mặc khách bỏ đi như thế! Trần Thần ra sức mời ở lại, Đường Minh Sam tỏ rõ kiên định ý đã quyết, Trần Thần “bất đắc dĩ” đành tặng hắn thật nhiều quà cáp mới để hắn rời đi.
Về phần người nào đó sau khi về nhà nhìn thấy quà có buồn muốn khóc hay không, Trần Thần mảy may không quan tâm. Đối với việc đả kích người lòng tự trọng cao, có dã tâm, có nghị lực, có thủ đoạn, Trần Thần tỏ vẻ, oa, trời đẹp ghê!
Tất thảy chuyện này Tề Xảo đều không biết, buổi tối vẫn nghênh đón Trần Thần trả đũa thỏa mãn trở về. Nửa tháng kế tiếp, Tề Xảo luôn bị làm đến ngất xỉu cũng chỉ nghĩ do Trần Thần nghẹn lâu mới thế.
Lại trải qua một buổi tối tình cảm mãnh liệt, Tề Xảo mệt mỏi nên ngủ cực kì ngon, nằm bên cạnh Trần Thần ở trần, cơ bụng và cơ ngực đàn hồi lộ ngoài không khí, dùng ngón tay thon dài như ngọc điêu lau khóe mắt ướt nước của Tề Xảo.
A, mình lỡ làm ác quá —— Người nào đó nghĩ thầm. Nhưng vừa nhớ lại hình ảnh người nọ khóc nức nở xin tha, Trần Thần vẫn bỉ ổi nhếch khóe miệng. Cụp mắt nhìn nửa thân trần bên ngoài chăn đầy dấu hôn, tựa như mai hồng nở rộ trên tuyết trắng, Trần Thần thỏa mãn thở ra. Anh nhẹ tay kéo chăn đắp cho ái nhân, hôn lên trán người đang say ngủ kia, thì thầm:
“Ta yêu ngươi.”
Trần Thần nằm xuống ôm Tề Xảo trong ngực. Cảm nhận được cái ôm quen thuộc, Tề Xảo thuận thế xoay người, tự động chui vào, thành thục một tay khoác lên lưng, một tay đặt tại vị trí trái tim Trần Thần, đầu chôn trong hõm vai anh, ngủ thật say. Mà đương sự bị ôm thì mỉm cười ôm người nào đó chặt hơn.
——Còn chuyện ăn dấm, bạn Trần cười cực kì ôn nhu, đó là gì ăn được không?
————————————————————
Kết quả của việc sinh hoạt vợ chồng kịch liệt chính là Tề Xảo lại mang thai, khiến trên dưới Tề gia kinh hỉ vô cùng. Tại thế giới này, mặc dù ca nhi đảm nhận trách nhiệm sinh sản hậu đại, nhưng bọn họ vẫn là nam, cấu tạo cơ thể so với phụ nữ trên địa cầu là bất đồng. Khác với phụ nữ địa cầu có thể sinh mười mấy con thậm chí còn hơn, trong lịch sử thời đại này, ca nhi có khả năng sinh sản nhiều nhất là năm đứa, cũng bởi vậy nên gia nhi có thể thú nhiều ca nhi, ca nhi qua mười chín tuổi không thể gả đi vì khung xương đã cứng, khả năng mang thai thấp. Tề Xảo lần thứ ba mang thai là sự kiện lớn đáng mừng, Trần Thần biết chân tướng sự việc cũng lâm vào trạng thái vừa kinh vừa hỉ vừa lo lắng không thôi. Cuối cùng anh lại bắt cóc vài ngự y về nhà, còn mình mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm trông chừng bên người Tề Xảo. Tề Xảo chỉ xoay người một cái thôi cũng khiến Trần Thần sợ tới mức không dám hít thở. Sống trong bầu không khí khẩn trương như thế, cả Duy Duyên lẫn Minh Triết đều bị ảnh hưởng theo. Hiện giờ Duy Duyên chỉ dám đi lại khẽ khàng như mèo, không phát ra tiếng động, mà Minh Triết thì như con chuột, hai tay nhỏ ép bên người, mở to mắt ngó nghiêng tứ phía, ngẫu nhiên còn thở phào một cái. Mặc dù vẻ ngoài đáng yêu của hai đứa trẻ khiến nhóm người lớn nhìn mà muốn cắn mấy phát, nhưng vì sức khỏe và tinh thần của trẻ nhỏ, hai đứa trẻ đã sợ còn bị Tề cha nghiêm trọng hóa vấn đề, cuối cùng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh Trần Thần cùng Tề lão gia tử, lúc này mới hồi phục bình thường. Tuy rằng vẫn khẩn trương, nhưng không còn bức bối như trước, hai đứa trẻ vui vẻ được ôm đến nhà gia gia chơi.
Lúc này, đoàn sứ hải ngoại cũng trở về, đại biểu cho con đường phồn vinh và xưng bá vĩ đại của Đại Khánh chân chính bắt đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...