Nghỉ ngơi đủ, hai người lại bắt đầu hành trình. Trước tiên đi một vòng Bạc Trí Các, sau đó ra ngoài tiếp tục du ngoạn những nơi chưa đi. Hai người thử rất nhiều món ăn, nhưng Tề Xảo không quen khẩu vị của người nước ngoài. Cà ri, trà sữa, sữa đông khô*, bạch tuộc nướng… thật sự không thấy ngon. Cuối cùng, y chớp chớp hai mắt rưng rưng nhìn Trần Thần. Người sau bất đắc dĩ buông tha chuyến tham quan dị tộc và mỹ thực, quay lại khuôn viên trò chơi.
(*)Sữa đông khô: là một món ăn của người Tây Tạng, có tên là Aaruul. Sữa được làm đông lại, khô hoàn toàn tự nhiên trong không khí và dưới ánh mặt trời.
Kỳ thực, người nào đó nghĩ thầm: Cà ri, cà phê đen…v…v rất ngon mà!
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, không trung nhuộm đỏ ráng chiều tà. Trần Thần ngắm nhìn cảnh sắc, trong lòng khẽ động, kéo tay Tề Xảo cười ôn nhu:
“A Xảo, ta mang ngươi đi chỗ này hay lắm.” Không đợi y trả lời đã kéo y chạy nhanh về một hướng trong công viên trò chơi.
Tề Xảo dù thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc anh kéo đi. Chốc lát sau, hai người tới một con đường nhỏ phủ kín đá cuội nhẵn bóng.
“Cởi giày ra đi.”
Tề Xảo sửng sốt, song nhìn nét ôn nhu và nghiêm túc trong mắt Trần Thần, thuận theo cởi giày.
“Tất thì sao?”
Trần Thần cũng cởi giày, bên môi hàm ý cười.
“Không cần cởi.”
Hai người để giày lên giá sắt khắc hoa văn bên cạnh, cầm tay nhau giẫm trên đá cuội.
“Ui…” Tề Xảo bị đau nhấc một chân lên, vừa đáng thương vừa tò mò nhìn Trần Thần, “Giẫm đau quá.”
Trần Thần cười, nắm chặt tay Tề Xảo, “Đi tiếp thôi.”
Tề Xảo nghi hoặc. Trước kia chỉ đau chút xíu thôi, Trần Thần sẽ không để y làm tiếp, nhưng lần này ngược lại, thậm chí chẳng thấy an ủi hay dìu đỡ, còn xem như không để y tiếp tục. Được rồi, là y được chiều đến sinh hư. Nhưng dù dưới chân thật sự đau lắm, Tề Xảo vẫn một mực tin tưởng Trần Thần. Y vừa ôm một bụng thắc mắc bước nửa bước một, liêu xiêu như vịt con tập đi, vừa xuýt xoa tiến về phía trước.
Con đường này không lớn, nhưng được phủ kín bằng đá cuội nhẵn nhụi xinh đẹp, có rất nhiều lối rẽ, ven đường trồng đủ loại cây cối hoa cỏ cùng các pho tượng nhỏ. Khiến người ta bất ngờ chính là phong cảnh dọc hai bên đường cực kì đẹp, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong khu trò chơi, thậm chí có thể nhìn thấy cả phố ngoại thương vừa mới đi qua phía xa xa, lẳng lặng thong dong đi hết con đường.
Khi tia ánh nắng duy nhất còn sót lại của buổi chiều tà hòa tan vào bầu trời, hai người cũng đi đến cuối con đường, tay nắm tay, song song đứng trên những viên đá cuội cuối cùng. Tề Xảo nghi hoặc nhìn Trần Thần.
Trần Thần nở một nụ cười tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, xen lẫn chút lo lắng cùng mong đợi đối với tương lai vô hạn phía trước, càng khiến Tề Xảo cảm thấy khó hiểu. Đối diện với ánh mắt thấu triệt đầy tin cậy, biểu tình Trần Thần thật nhu hòa, vươn tay chỉ một tấm bảng gỗ. Tề Xảo nhìn theo, sửng sốt.
Trên tấm bảng gỗ trắng viết một hàng chữ màu đen, bên cạnh còn họa một bức tranh thủy mặc đơn giản với từng khóm hoa bách hợp bung nở phía dưới. Nhưng tất cả đều không hấp dẫn được Tề Xảo. Tầm mắt và trái tim y đều bị hàng chữ kia hấp dẫn.
“Dẫu cho một đời chông gai, vẫn nguyện thủy chung cùng ngươi làm bạn.”
Khóe mắt Tề Xảo chợt nóng lên, sống mũi cay cay, ngay cả khi bị Trần Thần kéo ra ngoài đi giày cũng không biết. Mà Trần Thần từ đầu chí cuối chỉ nắm tay y mỉm cười.
Hồi lâu sau, Tề Xảo mới lấy lại tinh thần. Y xoay người, lẳng lặng nhìn về phía Trần Thần.
“A Thần…”
“Ừ.” Trần Thần cười ôn nhu.
“A Thần…”
“Ta ở đây.” Dịu dàng như nước.
Tề Xảo nhào vào lồng ngực Trần Thần, túm vạt áo anh, nức nở.
Trần Thần nhẹ nhàng ôm Tề Xảo, bàn tay chậm rãi vuốt lưng y.
“Ngươi… thật đáng ghét!”
“Ừ, ta đáng ghét.” Ngữ khí dịu dàng không đổi.
“Đều tại ngươi!”
“Ừ, ta đáng trách.”
“Ta… Ta còn lâu mới khóc.”
“Ừ ừ, gió to thổi cay mắt ngươi.”
“Ngươi!” Tề Xảo ngẩng đầu trừng ánh, đôi mắt hồng như mắt thỏ cứ như đang làm nũng.
Trần Thần tình tính tốt, mỉm cười nhìn y.
Mặt Tề Xảo đỏ lên, bĩu môi.
“Hừ…”
Trần Thần ý cười càng sâu, Tề Xảo thấy mặt càng đỏ hơn.
Chính vào lúc này, từ con đường nhỏ truyền đến tiếng người, hai người nhanh chóng trốn vào chỗ kín đáo. Người đến chỗ này chỉ có cặp tình nhân hoặc phu phu, đụng mặt khẳng định xấu hổ.
Một lúc sau, một đôi lão phu phu khom lưng lại gần. So với Trần Thần Tề Xảo tay trong tay tản bộ, hai vị lão nhân cao tuổi không được thoải mái như vậy. Bọn họ cùng dìu nhau bước từng bước tới bên này. Ngẫu nhiên còn động viên nhau bằng mấy câu “Sắp đến nơi rồi” “Đừng nóng” “Chậm thôi” linh tinh. Hai người Trần Thần toan rời đi, không biết sao lại dừng lại, đứng nguyên tại chỗ im lặng dõi theo hai lão nhân.
Khoảng cách dần thu ngắn, hai người đi thật lâu. Khi đặt chân lên mặt đường bằng phẳng, hai người đều thở ra nhẹ nhõm.
Bọn họ vẫn ôm nhau như vừa nãy, đợi nhịp thở ổn định mới buông ra, nhìn nhau cười. Ven đường cạnh đó cũng đặt một giá sắt để giày, lão nhân bàn tay run run lấy cho mỗi người một đôi, rồi run run xỏ giày. Lúc đứng thẳng dậy nhìn thấy tấm bảng thì mơ hồ.
“Viết cái gì đây?” Lão nhân hiển nhiên không biết.
Trần Thần bước ra. Anh cười nói với lão nhân: “Trên đây viết ‘Dẫu cho một đời chông gai, vẫn nguyện thủy chung cùng ngươi làm bạn.’.”
Lão nhân cảm ơn Trần Thần, nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa câu này. Trần Thần tính giải thích, lão nhân lại khua tay bảo không cần.
“Lão đã già, đến lúc vào quan tài nằm rồi. Hôm nay tới là vì muốn bạn già an tâm. Nghe nói sau khi đi hết con đường này, chúng ta có thể ra đi cùng nhau. Giờ chúng ta đã hoàn thành, có thể cùng bước vào quan tài rồi.”
Trần Thần sửng sốt, Tề Xảo đi đằng sau cũng nghe thấy, ngây ngốc nhìn về phía hai vị lão nhân.
Lúc này, bạn lữ của lão nhân cũng lại gần, nụ cười của ông thực thỏa mãn, khuôn mặt đầy nếp nhăn ửng hồng vì hạnh phúc.
“Lão bạn, chúng ta trở về đi.”
Lão nhân nở nụ cười, quay đầu giở giọng tự cho là ác thanh ác khí: “Thế này mới vừa lòng! Ta đã nói sẽ không bỏ ngươi lại rồi.”
Lão bạn gật gật đầu, cười tươi rói: “Trở về bảo Hổ Tử đặt luôn đôi quan tài, đến lúc đó đỡ sốt ruột.”
Lão nhân hất hất cằm, “Vậy đi thôi. Thật là, tốn bao nhiêu bạc vào đây chỉ vì cái này, tiền Hổ Tử kiếm đâu dễ dàng cho cam! Tuy nghe nói rất linh nghiệm… Thôi, nhanh chân lên, trở về còn phải nấu cơm nữa.”
Lão bạn tính tình ôn hòa đuổi theo, có thể nhận ra tâm tình ông tốt lắm. Tuy lão nhân kia vẫn luôn mất kiên nhẫn cằn nhằn liên miên, nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt đều cong lên chứng tỏ tâm tình ông rất tốt.
Tề Xảo nhìn Trần Thần, cảm xúc ngùn ngụt dưới đáy mắt, người sau cười nhạt với y.
Trần Thần nhanh chóng kéo phục vụ sinh phụ trách chuyển giày vào một góc, ghé tai hắn dặn dò vài câu, rồi để cho phục vụ sinh kia rời đi.
Hai người nhìn phục vụ sinh bước vội đuổi theo hai vị lão nhân cách đó không xa, đem bạc đưa cho bọn họ.
“Xin chúc mừng lão nhân gia, các vị là đôi phu phu cao tuổi nhất của “Nhất sinh lộ”, chúng ta xin hoàn trả tiền vé vào cửa làm phần thưởng cho hai vị, mong rằng hai vị lần sau đại giá quang lâm.”
Hai lão nhân kinh hỉ nhìn nhau, kích động nhận lấy bạc. Lượng bạc mua vé vào công viên trò chơi ở cổ đại tuyệt đối không phải đắt bình thường.
“Cám ơn ngươi, tiểu huynh đệ! Công viên trò chơi này thật tốt!”
Ba người đối đáp với nhau một lúc, hai vị lão nhân mới cao hứng rời đi, phục vụ sinh cũng quay trở lại.
“Bẩm lão gia, đã xong.”
Trần Thần gật đầu, “Về nói cho quản sự của ngươi thêm một nội quy: Lão nhân trên 60 tuổi được miễn phí vào cửa.”
Phục vụ sinh sửng sốt, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Trần Thần vô cùng nghiêm túc, cúi đầu cung kính đáp: “Vâng.”
Sau khi công viên trò chơi đóng cửa, Trần Thần nắm tay Tề Xảo chậm rãi thả bộ về Trần gia.
“A Thần.”
“Ừ?”
“Chúng ta… Sẽ giống như bọn họ chứ?”
“Ừ.”
Tề Xảo cười tươi, Trần Thần bất đắc dĩ véo mũi y.
“A Xảo ngốc.”
Tề Xảo mất hứng, “Ta không ngốc.”
Trần Thần chỉ cười.
“Này…” Tề Xảo tò mò quay lại hỏi, “Tại sao đi hết con đường kia sẽ giúp người ta ‘chung một đường’?”
Trần Thần lắc đầu, “Ban đầu ý khi tuyên truyền là ‘Cùng người tương ái bước đến điểm cuối cùng, là hạnh phúc tiêu sái một đời’, ai ngờ lại thành ra như vậy!”
Tề Xảo nghĩ nghĩ, “Bọn họ hiểu vậy cũng đúng nha! ‘Đi hết một đường thật sự là hạnh phúc tiêu sái một đời’ mà!”
Trần Thần khẽ giật mình, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cần sửa lại không?”
“Không cần, để vậy rất tốt.”
“Ừm.”
Về đến nhà, Tề Xảo chia quà mua cho mọi người xong liền về phòng thăm nhi tử. Mới vào cửa đã thấy đứa con lớn đang cầm con hổ bông dụ dỗ đứa út.
“Tiểu Triết… Nại… Nại đây nấy hổ bông đi, a…”
“Ê a…” Minh Triết đã một tuổi rưỡi dùng đôi chân củ cải của mình tập tễnh đứng, phấn khích ngửa mặt giẫm thình thịch trên giường.
“Nại đây mau, Tiểu Triết… A a~~” Hổ bông lúc ẩn lúc hiện.
“Ê~~ a~~~ a…” Minh Triết càng hưng phấn, nước dãi chảy cả ra ngoài.
Tề Xảo xem hết màn này vừa thấy buồn cười vừa thấy ấm áp trong lòng.
“Duy Duyên…”
Nghe tiếng, Trần Hi vội vàng quay đầu thấy chính là cha, vui sướng đưa hổ bông cho em trai gặm, còn mình nhào vào ngực cha.
“Cha ơi cha ơi, hôm nay Duy Duyên dỗ em trai ngoan nhắm ơ! Em trai cả ngày hông khóc tí nào, ngoan nhắm nha, thích con nhắm!” Dứt lời, cặp mắt to tròn trong veo ngó chằm chằm Tề Xảo, đầy ý thúc giục “Con giỏi chưa, cha mau khen con đi, con siêu lắm nè!”
Tề Xảo vân vê khuôn mặt phúng phính của Trần Hi.
“Ừ, Duy Duyên nhà ta thật giỏi! Dỗ em trai ngoan ghê cơ! Thật lợi hại!”
Trần Hi vui đỏ mặt, cười toe khoe hàm răng trắng muốt.
“Có gì vui thế?” Trần Thần đi đến. Nhìn thấy ba ba, Trần Hi dứt khoát bỏ rơi cha để nhào đến chỗ ba ba.
“Ba ba ba ba, hôm nay Duy Duyên dỗ em trai nè! Em trai hông khóc tí nào, ngoan ngoan uống hết xữa đó!” Mắt to chớp chớp sáng lấp lánh nhìn Trần Thần.
Trần Thần cười, bế Trần Hi tung lên cao, làm bánh bao vui vẻ cười khanh khách, sau đó ôm vào lòng hôn bẹp bẹp lên mặt nhỏ.
“Duy Duyên nhà ta thật lợi hại!”
“Hi hi hi…” Bánh bao ôm cổ Trần Thần cọ cọ.
“Hôm nay có nhớ ba ba với cha không?”
Duy Duyên ngồi dậy, đầu nhỏ lúc lắc, nghiêm túc dùng sức gật đầu.
“Có nhớ, rất nhớ ba ba và cha.”
“Thế có khóc hay không?”
Duy Duyên lắc đầu, “Hông khóc. Duy Duyên nà ca ca, nà đại hài tử, hông thể hóc.”
Trần Thần vui sướng hôn hít hai má nhi tử nhà mình. Duy Duyên dùng tay nhỏ che hai bên mặt bị hôn, đôi mắt to tròn cười khanh khách nhìn Trần Thần.
“Duy Duyên nhà ta lớn rồi!”
Nghe ba ba tiếp tục khen mình, Trần Hi tự nhiên ngại ngùng chôn đầu vào hõm vai Trần Thần, mông nhỏ ngọ nguậy.
Tề Xảo vừa ru Minh Triết ngủ, thấy thế liền bật cười bước đến, vỗ một phát vào mông bé.
“Được rồi, Duy Duyên xuống đi, ba ba mệt cả ngày rồi.”
Trần Hi vâng lời tụt xuống, lại thơm thơm hai má của ba ba và cha thật kêu, rồi chạy đi tìm Tề cha ăn cơm.
Thấy nhi tử đi rồi, Tề Xảo mới tức giận liếc Trần Thần trắng mắt.
“Ngươi toàn chiều hư Duy Duyên. Đưa ca nhi cho ngươi nuôi xong chẳng còn dáng vẻ ca nhi đâu, hở chút là hôn hôn.” Dứt lời, mặt chính mình tự đỏ.
“Ha ha…” Trần Thần từ phía sau ôm lấy Tề Xảo, hai tay đan nhau đặt trước bụng y, “Một mình ta nuôi? Ngươi cũng có phần mà! Với lại thơm thơm chút thì sao? Chẳng lẽ ngươi không thích nhi tử thơm ta à?”
Tề Xảo sờ sờ nơi vừa được nhi tử thơm, nghĩ đến cái thơm mềm mại vương mùi sữa… Mặt càng đỏ hơn.
——Được nhi tử thơm quả thật thích mê!!!
Nhìn người nào đó trong ngoài bất nhất, Trần Thần buồn cười véo mũi y, “Thôi thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhi tử ta cao hứng là tốt rồi. Chờ con trưởng thành, ngươi muốn con thơm chưa chắc con đã đồng ý.”
Tề Xảo ngẫm thấy cũng đúng. Suy nghĩ chuyển sang một ngày nào đó trong tương lai, mình phải đem Duy Duyên gả cho một tiểu tử thối không thân cũng chẳng quen… Mắt Tề Xảo chợt hồng.
“Làm sao vậy?”
Tề Xảo ngước cặp mắt thỏ đáng thương nhìn Trần Thần.
“A Thần, chúng ta đừng gả Duy Duyên ra ngoài được không?”
“Hả?” Trần Thần không hiểu.
“Chỉ cần vừa nghĩ đến một tiểu tử thối chẳng biết chui từ đâu ra thú Duy Duyên nhà chúng ta về, rồi… Hu hu, ta không cần Duy Duyên lập gia đình!!”
Trần Thần hiểu ra… Mắt cũng chợt đỏ ửng. Anh nghiến răng ken két: Tên nhóc thối tha chết dẫm, đừng hòng cướp bảo bối Duy Duyên nhà anh đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...