Hai người ghé vào từng gian hàng mà bọn họ đi ngang qua, thấy đồ chơi gì hay hay liền mua, từ đá mắt mèo, dao Nepal* cho đến rượu lúa mạch. Khi hai người mới đi được một nửa quãng đường, hai tay đã chật ních toàn đồ.
(*)Đá mắt mèo
Dao Nepal: Người Nepal gọi con dao này là dao Kukri
“Làm sao giờ?” Hai tay ê ẩm, Tề Xảo chớp cặp mắt đáng thương hỏi Trần Thần.
Lúc này Trần Thần không chỉ phải xách đồ mà còn ôm một đống trong ngực. Anh nhìn quanh bốn phía, khi nhìn thấy một cửa tiệm có tên Bạc Trí Các, anh nở nụ cười.
“Vào kia đi, đó là sản nghiệp của chúng ta.”
Hai người một trước một sau tiêu sái tiến vào, đập vào mắt đầu tiên chính là vật phẩm bày bán. Từ là đồ trang sức bằng vạng nạm đá quý đến tượng Phật điêu khắc tinh xảo từ ngà voi, cần gì có đó, rực rỡ muôn màu.
“Nơi này…” Tề Xảo có chút sững sờ. Không ngờ cửa hàng nhà mình có nhiều hàng hóa xuất xứ ngoại quốc như vậy, chẳng kém các thương nhân nước ngoài là bao.
Sau khi Trần Thần đưa đồ cho tiểu nhị ra nghênh đón, anh xoay người, một bên cầm lấy đồ trong tay Tề Xảo, một bên giải thích.
“Trước đây ta và Hà Nhật cùng nhau kiến lập một đội tàu, mặc dù chỉ có hơn mười chiếc nhưng đã bắt đầu tiến ra hải ngoại, những thứ này đều do bọn họ mang về. Nếu ngươi thích ta sẽ mua về nhà. Tuy nhiên…” Kề bên tai Tề Xảo, thì thầm, “Chỗ này không phải cực phẩm. Hà Nhật đã phái sứ thần đi đàm phán với quốc vương các quốc gia khác, sắp tới còn có nhiều đồ đáng giá hơn nữa, đến lúc đó ta kêu Hà Nhật giữ lại cho ngươi.”
Trong lòng Tề Xảo ngọt ngào, khóe miệng cong lên, con ngươi trong veo như nước nhìn thẳng Trần Thần.
“Ngươi chiều ta quá đấy.”
Trần Thần khẽ nhếch môi cười, thấy trái phải không có ai liền cúi đầu hôn phớt lên cánh môi đạm hồng, tựa chuồn chuồn lướt nước.
“Ta không cưng ngươi thì cưng ai.”
Tề Xảo ngỡ ngàng, không nghĩ Trần Thần dám lớn mật giữa chốn đông người như thế, nghe Trần Thần nói dứt lời mới sực tỉnh. Làn da lộ ra bên người nháy mắt đỏ rực như son, đôi mắt vì thẹn thùng mà long lanh nước.
“A Thần!!” Tề Xảo gầm nhẹ, ánh mắt bối rối liếc chung quanh, thấy không có ai mới thở phào.
“Ha ha…” Trần Thần nhìn gương mặt thanh tú ửng hồng, cười khoái chí.
“Ngươi còn cười được!” Tề Xảo vừa bực vừa xấu hổ cấu hông người nào đó.
“Ha ha…” Trần Thần giả bộ giơ tay xin hàng, “Ta không cười nữa. Với cả có ai thấy đâu, ngươi khẩn trương cái gì.”
Tề Xảo lườm anh.
Vừa lúc tiểu nhị cầm đồ đi cất vào phòng trở lại, cung kính đứng cách bọn họ hai thước, cúi người thông báo.
“Lão gia, phu nhân, đồ của các ngài chốc nữa sẽ phái người đưa về quý phủ.”
Thấy có người đến, Tề Xảo rút tay lại, đứng thẳng trang nghiêm, hoàn toàn không thấy dáng vẻ vừa rồi. Trần Thần cũng dừng hành động, gật đầu với tiểu nhị, “Ta biết rồi, làm tốt lắm.”
Tiểu nhị cung kính cúi gập người, “Chẳng hay nhị vị còn gì phân phó.”
“Hết rồi.” Trần Thần thản nhiên xua tay, “Ngươi chắc đang bận, chúng ta tự đi xem.”
Tiểu nhị cúi đầu, “Vâng.” Rồi lui ra.
“Đợi đã.”
Tiểu nhị tức khắc đứng lại. “Lão gia có gì phân phó?”
“Dương quản sự đâu? Sao không thấy hắn.”
“Bẩm lão gia, nghe nói ở cửa bắc có người bán ngựa, Dương quản sự đã qua đó xem.”
Trần Thần gật đầu, “Ừ, ngươi đi đi.”
“Dạ.” Tiểu nhị khom người lui ra.
Người đi rồi, Tề Xảo mới thả lỏng cơ thể, túy ý ngồi tựa trên ghế rót trà cho mình và Trần Thần. Trần Thần ngồi xuống theo y, nâng chung trà thổi thổi bớt nóng rồi uống.
“A Thần…”
“Ừ?”
“Ngươi… Có ý định rời bến không?”
Trần Thần sửng sốt đặt chén trà xuống, quay đầu bình tĩnh nhìn Tề Xảo.
“Tại sao lại hỏi vậy?”
Tề Xảo mím môi, “Ta đoán.”
Nhìn Tề Xảo buồn rầu còn làm bộ mạnh miệng, Trần Thần nở nụ cười, “Ta có nói muốn rời bến đâu! Cứ đoán mò.” Vươn tay hung hăng nhéo mũi nhỏ của người nào đó.
Tề Xảo phủi cái tay trên mũi xuống, nhìn chăm chăm Trần Thần, “Thật không?”
“Đương nhiên là thật. Ta chưa bao giờ gạt ngươi!”
Tề Xảo bĩu môi, lúc này mới vui ra mặt.
“Bằng ngươi sao mà dám!”
“Vâng vâng!!!” Trần Thần buồn cười, lại vươn tay nắn bóp mặt nhỏ của người nào đó, “Ta nào dám dối gạt tiểu A Xảo đáng yêu nhà ta!”
Tề Xảo hất tay Trần Thần, hất cằm đắc ý, “Hừ hừ~”
Trần Thần trong lòng ngứa ngáy, nếu đây không phải là bên ngoài, anh thật muốn ấn người nào đó xuống hung hăng gặm vài miếng.
“Đúng rồi,, Hà Nhật không cử ngươi làm sứ thần đi hải ngoại thì cử ai?”
Trần Thần cười bí hiểm, “Tiên cơ bất khả lộ.”
Tề Xảo trừng mắt, cũng không tiếp tục truy vấn.
Mà trong phủ Tể tướng tại kinh thành xa xa, một trọng thần trong triều đang ôm đùi phu lang nhà mình rấm rức khóc.
“Phu nhân ơi~~~ Vi phu luyến tiếc ngươi!!!!!”
Vẻ mặt vị phu lang phong vận do tồn* cũng buồn rầu: “Phu quân…”
(*)Phong độ vẫn còn. Ở đây ý chỉ vị phu lang tuy đã có tuổi nhưng vẫn giữ được nét nhã nhặn phong lưu hồi trẻ.
Cách hai người không xa có một tiểu ca nhi ngồi bắt chéo chân cắn hạt dưa, biểu tình thờ ơ.
“Phụ thân, con đã bảo ngài hết hy vọng đi mà ngài không nghe. Giờ tốt rồi, Hoàng thượng cho phụ thân đi sứ bên hải ngoại luôn!”
Trọng thần trong triều quay đầu, hung tợn trừng tiểu ca nhi, ngón tay chỉ vào ca nhi run rẩy như lá rụng mùa thu.
“Ngươi! Ngươi! Đứa con bất tài!!”
Tiểu ca nhi đảo mắt nhìn trời xem thường.
“Con đã nói với ngài rồi, Hoàng thượng và La đại nhân là một đôi, ngay cả nhóm hoàng phu trong hậu cung cũng tự ghép thành đôi, ngài cố chen vào làm gì!”
Lão nhân hai tay ôm ngực, bộ dáng như sắp sửa đi gặp tiên hoàng.
“Ngươi… Ngươi…”
Tiểu ca nhi tiếp tục răng rắc cắn hạt dưa, thái độ mọi chuyện không dính dáng gì đến mình.
“Phụ thân xem, giờ Hoàng thượng ghét ngài, bắt ngài đi sứ không biết khi nào trở về. Nếu lúc trước phụ thân nghe con thì đã không như bây giờ. Phụ thân hối hận chưa!”
Lão nhân thở hổn hển đứng phắt dậy, trừng lớn hai mắt, tay ôm ngực đột nhiên chắp lại sau lưng, tư thái hiên ngang lẫm liệt.
“Lão phu trung với tiên đế, trung với Khánh quốc, trung với Hoàng thượng, sao có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng huyết mạch thưa thớt! Ba hoàng tử, một hoàng ca nhi! Huyết mạch hoàng gia chỉ có từng ấy, kêu lão phu làm sao đối mặt với liệt vị hoàng đế!”
Tiểu ca nhi tà tà liếc lão nhân, “Vậy nên ngài muốn con tiến cung?”
Lão nhân quay người, nghiêm trang nói, “Đúng.”
Tiểu ca nhi mắt trợn tròn, “Con chẳng biết nói gì với ngài bây giờ. Tình huống trong cung đâu phải ngài không biết. Cho dù con tiến cung cũng chỉ làm bình hoa. Hoàng thượng sẽ sủng hạnh con ư? Hơn nữa, ngài có nghĩ cho con không!”
Thân thể lão nhân cứng đờ, cứng đầu không chịu thừa nhận mình sai.
“Thì… Ta cũng… Chỉ vì triều đại Đại Khánh, vì dòng dõi hoàng tộc.”
Tiểu ca nhi lần thứ hai liếc lão nhân, “Vậy còn hạnh phúc của con để đâu?”
“Cái này ta đã sớm nghĩ tốt.” Lão nhân lại ưỡn ngực, “Chờ ngươi sinh hạ hoàng tử, vì Hoàng thượng khai chi tán diệp, lấy tính tình của Hoàng thượng chắc chắn sẽ không quá nghiêm khắc với ngươi. Ngươi có thể giống như các vị hoàng phu, tìm được ngươi mình tương ái rồi!”
Tiểu ca nhi chịu không nổi trợn trắng mắt.
“Mấu chốt vấn đề là, Hoàng thượng chịu sủng hạnh người khác sao?”
Lão nhân cứng họng, đờ đẫn không nói nên lời, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: “Đúng vậy… Hoàng thượng không chịu sủng hạnh ai…”
Tiểu ca nhi lúc này cũng lười trở mình xem thường, “Nếu đã vậy, ngài còn muốn con tiến cung làm gì?”
Lão nhân sụm người tiu nghỉu, “…Đúng vậy, có ý nghĩa gì…”
Tiểu ca nhi chịu không nổi phụ thân nhà mình đầu óc thần kinh giống hoàng đế, phất tay áo bỏ đi. Ra tới cửa, y nhàn nhạt thả lại một câu: “Phụ thân nhớ thu thập hành lý, sáng mai xuất phát. Nghe nói biển khơi gió mặn nắng gắt, ngài nhớ đem theo nhiều kem chống nắng của cha với mũ nhé.” Dứt lời liền phất tay áo ly khai.
“Oa…..” Lão nhân phản ứng chậm, nằm ôm đùi chính phu nhà mình khóc tu tu, “Phu nhân!! Vi phu luyến tiếc ngươi…..”
Lão phu nhân chỉ biết vỗ vai lão an ủi, “Lúc trước ngươi cần gì phải dâng phu cho hoàng đế?”
“Hu hu hu… Chắc sáng sớm hôm đó lão phu rửa mặt đầu bị ngâm nước! Hu hu hu… Hoàng thượng, ngài hãy nghe thần giải thích!!!”
Ngày hôm sau lâm triều.
Lão nhân quỳ trên mặt đất, khóc khàn cả giọng, “Hoàng thượng…. Cựu thần sai rồi….”
Một thân long bào dựa trên long ỷ, không chút bận tâm: “Ái khanh không phải sáng nay đi sứ hải ngoại sao? Không đi à?”
“Hu hu hu… Hoàng thượng ơi… Cựu thần lúc trước bất cẩn đầu bị nước vào mới thốt ra lời đại bất kính! Xin ngài đừng cùng thần so đo, đừng bắt thần đi sứ hải ngoại, bộ xương già cỗi của thần chịu không nổi mất, Hoàng thượng!”
Hà Nhật thản nhiên liếc mắt nhìn lão, “Trẫm thấy thân thể ái khanh rất cường tráng. Đi sứ hải ngoại là chuyện trọng đại, trẫm chỉ tin tưởng mình khanh, ái khanh chớ nên cô phụ mảnh tâm tình này của trẫm. Còn về đầu óc bị ngâm nước… Nghe nói gió biển rất lớn, để nó thổi khô là tốt lên thôi. A, đúng rồi, nghe nói đội tàu còn chưa giương buồm, giờ ái khanh đến vẫn kịp. Thư Hải Ninh…”
“Có nô tài.” Đại tổng quản thái giám đứng hầu bên cạnh bước ra khỏi hàng, lên tiếng trả lời.
“Giúp Côn ái khanh thu dọn hành lý, thay trẫm tiễn Côn ái khanh lên thuyền, khi nào ái khanh xuất cảng hẵng trở về.”
“Nô tài lĩnh mệnh.”
Rồi đến trước mặt lão nhân.
“Côn đại nhân, chúng ta đi thôi.”
Lão nhân hai mắt đẫm lệ rưng rưng đứng lên, cứ một bước lại quay đầu lại một lần ra khỏi đại điện.
Thấy bóng dáng hai người xa xa, Hà Nhật mới trộm xoa xoa thắt lưng, âm thầm cắn răng.
Đồ chết bầm! Chỉ vì một câu của ngươi khiến ông đây ba ngày không xuống giường được! Giờ thắt lưng vẫn còn đau! Ngồi cũng không yên! Ông không chỉnh ngươi thì chỉnh ai! Hừ!
Các đại thần bên dưới cụp mắt, tư thái đoan chính vẻ mặt túc mục*: Côn đại nhân, chúc ngài lên đường may mắn. Đi sứ hải ngoại tuy được lợi nhiều công lớn, nhưng… Hạ quan thật không quen ngày ngày phải ăn hải ngư, xin ngài đừng xảy ra sơ suất! Chúng ta ở đây chúc phúc ngài! Vị trí tể tướng, chúng ta chắc chắn sẽ không tranh của ngài, vì vậy ngài cứ yên tâm!
(*)Túc mục: nghiêm túc và trang trọng
——À đúng rồi, ngài nhất định phải mau trở về nhé!!! Chỉ có ngài mới hấp dẫn được lực chú ý của hoàng thượng, để hoàng thượng không gây sức ép cho chúng ta a a a!!!!! Ngài nhất định phải khỏe mạnh kiên cường, trường thọ trở về a a a!!!!!