Sáng sớm hôm sau, Kiều quản gia tới đập cửa phòng.
“Trần lão gia, xin rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên ngài tiếp nhận sinh ý, làm ơn không đến trễ.”
Trần Thần còn đang trong giấc mộng lập tức tỉnh táo.
“A… Kiều quản gia… Ta đã biết.”
“Vậy tại hạ cáo lui.”
Trong phòng tối như mực, Trần Thần xoa mặt, chuẩn bị rời giường. Thật là, cũng không để người ta ngủ.
Ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt sạch sẽ, Trần Thần mơ màng dùng bữa sáng, đi tới đại môn đã nhìn thấy Kiều quản gia đứng ở đó.
Trần Thần bất đắc dĩ tiến lên, “Kiều quản gia, đi thôi.”
Kiều đại quản gia hơi nghiêng thân, mặt không đổi sắc, “Là.”
Kiều quản gia ở phía trước dẫn đường, hai người im lặng bước đi.
Xuyên qua con phố đến một ngã tư đường tràn ngập các cửa hàng. Có rất nhiều tiểu điếm đã bắt đầu mở cửa buôn bán, Trần Thần không khỏi cảm thán, người cổ đại thực chăm chỉ.
Chỉ chốc lát sau hai người đi vào một cửa hàng có vẻ lâu năm.
“Trần lão gia, đây là tiệm vải thuộc Tề gia. Đã buôn bán sinh ý vài thập niên, tuy rằng không bằng những cửa tiệm danh tiếng lâu đời nhưng vẫn có lượng khách quen nhất định, cho tới nay buôn bán đều không tệ lắm.”
Nhìn thấy trong tiệm bày chỉnh tề một loạt thếp vải dệt, Trần Thần không khỏi hỏi: “Chỉ bán tơ lụa thôi sao?”
“Không, cũng nhận may y phục. Còn bán cả các loại vải bố, vải bông thông thường.”
“Ta có thể xem qua không?”
“Đương nhiên có thể, Trần lão gia.” Nghiêng người, chuẩn bị mang Trần Thần đi xem.
“…Chờ chút Kiều quản gia, vì cái gì gọi ta Trần lão gia?” Mới vừa rồi không chú ý, rõ ràng lúc trước vẫn gọi Trần thiếu gia, như thế nào qua một buổi tối liền thành Trần lão gia?
Kiều quản gia xoay người, trầm ổn giải thích: “Ngài đã là con rể Tề gia, về sau sẽ thừa kế sinh ý Tề gia, đương nhiên chính là lão gia.”
“Không… Ngày hôm qua không phải ta đã nói chỉ làm công cho Tề lão gia tử thôi sao?”
“Đây là chuyện sớm muộn.”
“Không phải… Ta không có ý tiếp nhận sinh ý này đó.”
Kiều quản gia rốt cục ngẩng đầu, hai mắt bình thản nhìn Trần Thần, “Ngươi còn muốn chạy?”
Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại khẳng định.
“Ta…”
“Ngươi muốn bỏ công tử?”
“Không phải… Ta… “
“Ngươi muốn như thế nào? Muốn tổn hại Tề gia?” Hai mắt luôn không gợn sóng chợt lóe lệ quang, rõ ràng vẫn là mặt không đổi sắc lại khiến cho người ta phát lạnh.
Trần Thần nhìn Kiều quản gia như vậy, không biết nên nói gì, “…Ta chưa từng nghĩ tới làm hại Tề gia.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Trong thanh âm bình thản tràn ngập bén nhọn, “Ngươi muốn gia sản Tề gia? Muốn vứt bỏ Xảo công tử? Muốn bỏ đi? Muốn chối bỏ cuộc hôn nhân này?”
Trần Thần có chút nóng nảy, “Không phải, ta chưa hề nghĩ như vậy!!”
“Vậy ngươi nghĩ cái gì?” Kiều quản gia tiến một bước về phía trước, chất vấn.
“Ta… Ta chỉ muốn tìm một địa phương ổn định cuộc sống.” Trần Thần có chút thất bại, anh không muốn thương tổn ai.
“Vậy ngươi có thể lợi dụng Xảo công tử, sau đó vứt bỏ công tử!”
“Ta không hề nghĩ như vậy!” Trần Thần vỗ vỗ trán.
“Ngươi nhặt tú cầu, ngươi thành thân!”
“Ta không phải tự nguyện, là Tề lão gia tử ép buộc!”
“Ngươi có thể cự tuyệt, nhưng ngươi không làm.”
“… Ta không biết nên giải thích hợp lí như thế nào với lão gia tử.”
“Đều là ngụy biện.”
Trần Thần nghẹn họng.
….Đúng vậy, những điều này đều là ngụy biện.
Anh chỉ muốn có một cuộc sống yên bình. Thời điểm mới vừa đến thế giới này, dù bình tĩnh như anh, trong lòng thật ra vẫn hoảng loạn. Thế giới này với anh là xa lạ, anh muốn tìm một nơi an ổn cho mình, vì thế khi thành thân anh theo bản năng mà không phản kháng. Anh cuối cùng vẫn lợi dụng Tề Xảo.
“… Thực xin lỗi, ta chưa từng nghĩ qua… Ta không biết sẽ như vậy.”
“Vậy ngươi nghĩ cái gì?” Kiều quản gia như trước chất vấn.
“Ta… Ta sẽ giúp Tề lão gia quản lý sinh ý… Ta… Ta sẽ không nguy hại đến Tề gia.”
“Còn Xảo công tử!”
“…Ta sẽ giúp y tìm một gia đình khá giả…”
Kiều quản gia gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thần, “Ca nhi chỉ có thể gả một lần!”
Trần Thần há to miệng, nói không ra lời.
“Chung quy ngươi vẫn là thương tổn Xảo công tử, thương tổn Tề gia.”
“…”
Kiều quản gia bước vài bước đến trước mặt Trần Thần, nhìn thẳng vào mắt anh, chăm chú hỏi: “Nếu chỉ có thế, như vậy…. Ngươi có lẽ nên đi đi, lão gia không muốn ta giết người.”
Đồng tử Trần Thần nháy mắt co rụt lại.
Kiều quản gia chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Xin chờ một chút!” Trần Thần theo bản năng gọi Kiều quản gia lại, “Ta… Không có chỗ để đi, cũng không muốn thương tổn Tề Xảo, ta…”
Kiểu quản gia đứng đó đưa lưng về phía Trần Thần, bất động.
Trần Thần hít sâu một hơi, “Kiều quản gia, ta không có biện pháp thích Tề Xảo, cũng không muốn thương tổn y. Đối với Tề gia, ta rất cảm kích. Nếu hiện tại bỏ đi, tổng cảm thấy thực có lỗi với Tề gia, có lỗi với Tề Xảo. Nhưng không đi, trừ bỏ giúp Tề lão gia tử quản lý sinh ý ta cũng không còn cách nào khác. Kiều quản gia, ta… Không biết nên làm cái gì bây giờ…”
“… Trước tạm thời lưu lại giúp lão gia buôn bán sinh ý, nếu ngươi dám để Tề gia chịu một tí tổn thất…”
“Ta đã biết!”
Nhìn bóng dáng Kiều quản gia, Trần Thần nhẹ thở hắt. Nói thật, anh không nghĩ rời đi. Nói anh ích kỉ cũng được, ở cái thế giới xa lạ này, bắt được một cọng rơm cứu mạng, anh làm thế nào cũng không có biện pháp từ bỏ.
Đi theo Kiều quản gia vào trong tiệm, quan sát một ít vải dệt cùng thợ may, tìm hiểu một chút cách quản lí tiệm vải và các tri thức khác. Sau đó hai người liền ly khai.
Kế tiếp là tửu lâu, khách điếm, thư cục, tiễn trang(*), xưởng rèn, hiệu thuốc, trên cơ bản Trần Thần đều ghé qua một lượt, biết được Tề gia buôn bán hầu hết các loại sinh ý, mỗi loại đều có một vài cửa tiệm, tuy không phải cửa tiệm lâu đời nhưng buôn bán khá tốt.
(*) thư cục, tiễn trang: nhà sách, ngân hàng tư nhân
Giữa trưa ở tửu quán bên ngoài đơn giản ăn một bữa, buổi tối trở lại Tề gia, Trần Thần căn bản đã mệt phờ, lê lết hai chân, về tới phòng liền ném mình lên ghế, sau đó nằm bẹp một chỗ rên rỉ, thật chả muốn đứng lên.
Tề Xảo từ buồng trong đi ra, nhìn Trần Thần nằm một đống ở đó, không khỏi có chút luống cuống, “Làm sao vậy?”
“Ân… Không có gì.” Trần Thần miễn cưỡng ngồi dậy, mỉm cười nói với Tề Xảo: “Kiều quản gia dẫn ta đi xem cửa hàng, đại khái đã nắm bắt được. Ta không quen đi bộ lắm, mới đi một chút liền mệt, không sao.”
“Ra vậy a,” Tề Xảo hơi yên lòng, “Kia… Để ta múc nước rửa mặt cho ngươi!”
Nói xong liền xoay người ra ngoài, Trần Thần cũng không kịp ngăn cản.
Trần Thần càng thêm áy náy. Anh không thích Tề Xảo, nhưng Tề Xảo vì anh làm rất nhiều thứ, mà điều anh có thể làm cho Tề Xảo chỉ là cho y một danh phận… Một danh phận giả dối.
Nhớ tới lời Kiều quản gia nói ban sáng, tim anh nhói lên… Anh thua thiệt Tề Xảo nhiều lắm.
Một người tồn tại trong thế giới này tương đương với “nữ nhân”, bị buộc cùng mình kết hôn, mà chính mình lại muốn vứt bỏ y…
Đưa tay che mặt —— mình thật là một tên khốn nạn!
Tề Xảo bưng nước ấm tiến vào thấy Trần Thần như thế, không khỏi có chút lo lắng: “Làm sao vậy?”
Trần Thần buông tay, cười cười, “Không có việc gì!”
Tề Xảo thấy sắc mặt Trần Thần không có gì khác thường liền yên tâm, về phần những chuyện khác, Tề Xảo sẽ không hỏi nhiều. Y chỉ hy vọng thân thể Trần Thần không sao là tốt rồi, về phần giấu diếm y điều gì, y chẳng hề để ý.
“Vậy thì tốt. Đến, rửa mặt đi đã, cơm chiều chuẩn bị sắp xong rồi.”
Trần Thần ngồi thẳng lưng, rửa mặt, lau tay, cười cười nhìn Tề Xảo.
Tề Xảo đỏ mặt, thẹn thùng mỉm cười chạy đi.
Ra khỏi phòng rồi trong lòng vẫn thấy ngọt ngào. Anh cười với mình…. Nhưng là, anh sẽ rời đi. Nghĩ vậy, tâm Tề Xảo liền trùng xuống, sắc mặt cũng hơi trắng. Mình lớn lên xấu xí như vậy, anh làm sao có thể thích mình!
Thật khờ!!
Tề Xảo hít sâu một hơi, áp chế nỗi lòng phiền muộn, xoay người trở về phòng, cùng Trần Thần dùng cơm tối.
Cơm nước xong, Kiều quản gia cũng không tới đây, chỉ phân phó một gã sai vặt đến báo cho Trần Thần nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn có rất nhiều chỗ cần phải đi.
Trần Thần thở phào, được ngủ sớm rồi.
Bên kia, Tề lão gia tử đồng dạng dùng xong bữa tối đang chờ Kiều quản gia.
Ngồi ở trong đại sảnh, Tề lão gia tử cười ha hả, “Thế nào?! Tiểu tử Trần Thần không tồi đi!”
Kiều quản gia khẽ mím môi, kể lại một lượt đối thoại buổi sáng.
Tề lão gia tử theo lời Kiều quản gia nói dần thu lại nét cười, chờ Kiều quản gia nói xong, trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn nở nụ cười, lần này cười vô cùng thoải mái.
“Ha ha ha~~~ Văn Chi a, ta đã nói mà, Thần tiểu tử là một đứa trẻ tốt, ngươi sẽ thích nó mà!”
Kiều quản gia đứng đó không nói lời nào.
“Văn Chi a, ngươi luôn nghiêm túc như vậy! Kỳ thật không cần phải thế! Ta tin tưởng ngươi, đồng dạng, ta tin tưởng Trần Thần, tựa như lúc trước ấy! Không cần nghiêm túc như vậy, cho hài tử kia một cơ hội! Giống như ngày trước ta cho ngươi cơ hội!”
“….Vâng, lão gia.”
“Ai nha… Nếu Thần tiểu tử lựa chọn rời đi thì sao? Ngươi sẽ làm gì?” Nói xong chuyện đứng đắn, Tề lão gia tử lại bắt đầu đùa cợt.
“….Nghe nói phương Bắc có giặc phỉ hoành hành, giết người cướp của cái gì cũng làm, một hai người biến mất sẽ không ai chú ý.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kiều quản gia, Tề lão gia tử liền sặc nước, “Phốc… Khụ khụ… Ha hả ~~~ Ngươi thật là biết nghĩ!”
Tề lão gia tử cười đến bên người Kiều quản gia, vỗ vai ông, “Văn Chi, ta biết ngươi sẽ không làm vậy! Đứa trẻ kia, rõ ràng ngươi cũng thích lắm! Bằng không cũng sẽ không để nó cùng Xảo an an ổn ổn thành thân. Những tên tìm phiền phức kia ngươi dọn dẹp đi!”
Kiều quản gia đảo mắt, không trả lời.
Tề lão gia tử cũng không trông cậy ông mở miệng, nhìn xa xăm cười, “Ta biết ngươi sợ nó có mưu đồ với Tề gia mới thăm dò, xem nó có xứng với Xảo không! Ngươi không cần đóng vai kẻ xấu này! Đứa bé kia sẽ không để chúng ta thất vọng!”
“… Hắn cần rèn luyện nhiều! Quá ngây thơ!”
“Tốt lắm! Người đừng mạnh miệng nữa! Rõ ràng thực xem trọng đứa bé kia, còn cứng rắn bày ra một bộ người xấu gì nữa!”
“…..Lão gia, sổ sách tháng này cần xem!”
“…A…Ha hả… Văn Chi a, ngươi không thể thẹn quá hóa giận bắt ta xem sổ sách a!” Tề lão gia tử lui về phía sau một bước, miễn cưỡng cười.
Kiều quản gia bất vi sở động, như trước nghiêm túc nói:
“Lão gia, xin đi xem sổ sách.”
“A nha~ Cha đứa nhỏ kêu ta trở về có việc! Ta như thế nào quên mất! Ha hả~~ ta đi trước!”
Nói xong lòng bàn chân như bôi dầu, lập tức chuồn mất.
Kiều quản gia nhìn tốc độ chạy trốn hoàn toàn không phù hợp tuổi kia, mặt không đổi sắc, dường như đã sớm biết. Sau đó xoay người rời đi. Vào thư phòng, ôm lấy sổ sách, đặt trong phòng Tề lão gia tử…
Tề lão gia tử nhìn chồng sổ sách cao ngất, lệ rơi đầy mặt!
Chán ghét việc buôn bán! Chán ghét Kiều quản gia! Ghét nhất sổ sách!
Cha đứa nhỏ à, cầu an ủi!
Xoay người về phía Tề cha…
“Lão gia, ngươi không thể đem mọi việc đều giao hết cho Văn Chi! Văn Chi đã phụ trách xử lý tất cả mọi chuyện từ trên xuống dưới của Tề gia! Ngươi không thể tiếp tục nhàn hạ như vậy! Mau, giúp Văn Chi xem sổ sách đi!” Tề cha rất là nghiêm túc.
Tề lão gia tử hóa đá…
Không!!!!!!! Cả cha đứa nhỏ đều vứt bỏ ta sao?! Vứt bỏ ta sao!
Hai người làm lơ thân thể cứng đờ, biểu tình thống khổ của Tề lão gia tử, cùng đem sổ sách dọn đến trước mặt của lão, thúc giục Tề lão gia tử nhanh chóng xem.
Mặc kệ Tề lão gia tử không cam lòng nhường nào, biểu tình một bộ “Các ngươi là đồ xấu xa, các ngươi bỏ rơi ta”, Kiều quản gia từ đầu đến cuối mặt đều không đổi sắc.
Tác giả thân mẫu chỉ muốn nói: Kiều quản gia, ngươi rất phúc hắc!!!!!
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gomenne, mina-san (Thực xin lỗi mọi người)
Mèo Lười không kịp làm xong công văn gửi đi, sáng nay mới bổ sung được ~~o(>__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...