Trần Thần nghe đốc công giải thích, nhíu mày.
“…Lão bản, cửa sổ lớn thế làm sao được? Ngài không chạm rỗng cửa sổ, chỉ dán mỗi giấy lên trên gió thổi một cái là nát luôn à?” Đốc công sầu bi hỏi.
“… Ngươi cứ xây theo bản vẽ, còn cửa sổ… Ngươi không cần quan tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“A, vâng, lão bản.”
Sau khi đốc công rời đi, Trần Thần lâm vào khó khăn. Đúng là anh sơ sót, chuyện quan trọng như vậy mà quên khuấy mất. Ở hiện đại có thủy tinh, nhưng ở đây không có. Nhưng nếu dùng cửa sổ giấy…. Mày nhăn chặt —— tuyệt đối không được!
Day day trán, Trần Thần mệt mỏi ngả ra ghế sau, thở dài.
Làm thế nào bây giờ? Dùng cái gì thay thế thủy tinh? Thế giới này hình như không có! Thủy tinh vừa rẻ vừa thực dụng, ở hiện đại còn không có thứ gì thay thế được, ở thế giới này sao tìm được đây?
Đồ thay thế….
Thủy tinh….
Ngu quá! Trần Thần vỗ trán thật mạnh, đứng thẳng dậy, cười tươi.
Đúng là hồ đồ! Cần gì tìm đồ thay thế! Mình tự thổi thủy tinh là ổn rồi! Vốn cũng chẳng khó khăn lắm, thật là!
Bật cười lắc đầu, Trần Thần cảm thấy mình thiểu năng đột xuất vậy. Hay cứ ngồi tra máy tính với di động trước! Cái nào hữu dụng thì sao lại một bản, phòng hờ ngày sau mình lại hóa ngu!
Cất kỹ sổ sách của tiệm tơ lụa, Trần Thần đứng dậy, vén mành cửa bước ra.
“U, đây không phải lão bản Trần Thần sao! Trông ngài có vẻ vội trở về nhỉ! Chắc ngài chưa xem quần áo ngài phân công chúng ta làm đúng không! Đều làm xong cả rồi đấy! Không thấy ngài đến, ta đã tự chủ trương bán trước một ít, nhưng mà bộ tốt nhất vẫn luôn giữ lại! Ngài đừng trách tội nhé!”
Một ca nhi có vẻ ngoài mạnh mẽ giông giống Phượng tỷ trong Hồng Lâu Mộng phe phẩy quạt đi tới. Ca nhi đó dáng người cao gầy, trên người mặc quần áo lụa mỏng Trần Thần thiết kế, tà áo theo động tác phấp phới, cánh tay trắng nõn như ẩn như hiện.
Trần Thần nhận ra người này, là chính phu của chưởng quỹ tiệm tơ lụa, tên Hải Đường, là một ca nhi lanh lẹ có cá tính. Thấy hắn đi về hướng mình, Trần Thần cười ôn hòa.
“Sao trách tội được! Hải Đường là một ca nhi có kiến thức, tiệm tơ lụa có phu phu hai người quản lý, chúng ta yên tâm!”
Hải Đường vui vẻ dùng cây quạt che nửa mặt, cặp mặt xếch cười cong thành hình bán nguyệt.
“Lão bản!” Thu tiền xong chưởng quỹ Lý thấy phu lang nhà mình đang cùng Trần Thần trò chuyện, vội buông công việc trong tay, thân mình có chút mập mạp vui vẻ chạy tới.
“Chưỡng quỹ Lý, cứ thong thả!”
“Lão bản, Hải Đường nói chuyện hơi thẳng thắn, nếu nói gì khó nghe mong ngài đừng để ý ạ!” Chưởng quỹ Lý gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, liên tục cúi đầu.
Trần Thần buồn cười. Anh nghe nói Hải Đường nói chuyện thẳng thừng, đắc tội không ít người, toàn để chưởng quỹ Lý giải quyết hậu quả.
“Không sao! Hải Đường không nói gì khó nghe cả! Y tính tình lanh lẹ, ta lại thấy y là một nhân tài! Ăn ngay nói thật, không có gì xấu!”
Biết phu lang nhà mình không đắc tội lão bản, chưởng quỹ Lý yên tâm lau mồ hôi trên trán, cười tươi như hoa.
“Ha ha ha, Hải Đường tính tình thẳng thắn mạnh mẽ! Làm người tốt lắm!”
Hải Đường hai gò má hồng hồng, có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt chưởng quỹ Lý, chưởng quỹ Lý cười càng tươi.
Trần Thần nhìn đôi phu phu, không khỏi nghĩ đến mình và Tề Xảo, bật cười.
Thấy lão bản cười ngọt, Hải Đường là người từng trải sao không hiểu là chuyện gì, nhịn không được trêu chọc.
“Lão bản đang nhớ phu lang đây mà!”
“Khụ…” Trần Thần giả bộ ho khan một tiếng, sau lại nghĩ mình nhớ phu lang là chuyện rất đỗi bình thường, liền thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy! Ta rất nhớ y!”
“U, lão bản quả thật thương phu lang nhà mình giống y như trong lời đồn!” Hải Đường cười ái muội, đối với cái nháy mắt phóng đến liên tục của chưởng quỹ Lý làm như không thấy, tiếp tục trêu chọc.
“Hải Đường nghe nói quý công tử Tề gia ba ngày không ra khỏi cửa cơ! Ân ái mức này… Chậc chậc, không có cách nào sánh bằng hai người rồi!”
“Khụ khụ…” Lần này Trần Thần chính thức bị sặc. Hải Đường này cũng thẳng quá đi! Có ai trực tiếp nói thế bao giờ!
“Hải Đường!” Chưởng quỹ Lý đổ mồ hôi, sốt ruột kéo ống tay áo phu lang, không cho y nói nữa, sau đó luống cuống chạy đến cạnh Trần Thần, giúp anh vỗ lưng, vội giải thích.
“Lão bản, ngài đừng tức giận! Hải Đường vốn thế chứ không có ác ý! Thật đó! Ngài đừng giận y!”
Trần Thần bình ổn hô hấp, khoát tay, “Không sao!”
Nhìn Hải Đường mở miệng định nói, Trần Thần vội vàng đánh gãy. Anh cũng không muốn nghe tiếp chuyện bát quái của mình và Tề Xảo!
“Ngươi vừa rồi nói bán quần áo gì?”
“Đúng vậy!” Nhắc đến quần áo, Hải Đường quên luôn việc trêu chọc Trần Thần, hưng phấn nhìn anh, ngữ khí kích động.
“Ngài phân công chúng ta may kiểu quần áo này mà! Sau làm xong cũng không thấy ngài tới xem, nên ta tự chủ trương đem bày trong tiệm vài bộ. Lúc đầu mấy ca nhi tới mua đều ngại vải quá mỏng, lộ da lộ thịt. Tuy rất thích nhưng không ai dám mặc. Ta nhìn mà khó chịu, bộ này đẹp biết bao! Ta lấy một bộ tự mình mặc vào! Không quá hai ngày, mấy ca nhi đó đều quay lại hỏi ta bán thế nào! Ha ha ha, ngài nói xem, ca nhi rõ ràng thích còn ngại xấu hổ cái gì! Sau cứ như ong vỡ tổ chạy đến mua! Không bán nữa, một đám lại oán giận ta! Hừ!”
“Vậy sao ngươi không bán nốt?”
“Không. Ngài chỉ dặn làm vài chục kiện, ta chỉ bán một phần, kiện tốt nhất thì giữ lại! Bộ trên người ta dĩ nhiên không phải hàng tốt nhất rồi! Ta dùng tiền mua đó!”
“Ha ha ha” Trần Thần cười lắc đầu, “Quần áo đâu, dẫn ta đi xem!”
Hải Đường đi trước dẫn đường, ba người đến một hậu viện sạch sẽ. Vào phòng, Hải Đường đi thẳng đến chỗ rương lớn đặt ở giữa phòng, lấy chìa khóa mở ra, xốc tấm vải bố che bên trên, bên dưới là từng xấp quần áo được gấp gọn và xếp chỉnh tề.
“Ngài xem đi! Tất cả đều ở chỗ này!” Nói xong, hai tay liền cẩn thận cầm một bộ quần áo, treo lên ngăn tủ bên cạnh.
Trần Thần đến gần, nhìn từng kiện quần áo xếp trước mặt, bắt đầu sờ bề mặt vải, rồi quan sát kỹ hình thêu trên mặt, kiểu dáng và đường may.
Vừa lòng gật đầu, Trần Thần rút ra một bộ đỏ thẫm, đưa cho Hải Đường đang đứng chảy nước miếng bên cạnh.
“Hải Đường, bộ này ngươi cần đi! Về sau may kiểu dáng mới, còn phải phiền ngươi và chưởng quỹ Lý tốn công dài dài!”
“Không nên không nên!” Chưởng quỹ Lý luống cuống từ chối. May bán y phục là bổn phận của bọn họ, sao có thể mặt dày nhận lễ!
Hải Đường mặc kệ, cầm bộ quần áo ôm vào ngực vuốt ve, yêu thích muốn chết! Bộ này y muốn đã lâu rồi! Biết bao nhiêu buổi tối y đều ngắm nó mà chảy nước miếng!
“Cầm đi vậy!”
Nghe chưởng quỹ Lý nói, Hải Đường nhanh nhẹn cảm tạ, “Được! Cảm ơn lão bản! Về sau chúng ta sẽ càng dốc sức làm việc! Ngài yên tâm!”
Trần Thần cười gật đầu. Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của chưởng quỹ Lý, không khỏi buồn cười. Đôi phu phu này vui thật!
Để Hải Đường bọc kỹ kiện quần áo, Trần Thần sai tiểu nhị chốc nữa đưa đến Tề phủ cho Tề Xảo, sau đó liền ly khai.
Trở về phòng, không thấy Tề Xảo ở trong, hỏi Quế Hương trông cửa thì biết Tề Xảo qua chỗ Tề học tập, anh yên tâm. Dặn dò Quế Hương canh bên ngoài, vô luận người nào đến đều không được tiến vào, phải thông báo cho anh trước.
Vào phòng, Trần Thần đóng chặt cửa. Anh lấy ba lô cất trong tủ quần áo, rút máy tính ra đặt trên bàn sách, khởi động máy.
Nhìn màn hình Windows màu xanh quen thuộc, máy tính khởi động hoàn tất, phía dưới hiện pin chỉ còn 75%, Trần Thần thở phào, may mà còn điện.
Mở cửa sổ, Trần Thần tìm thấy rất nhiều thư mục linh tinh lang tang ngày trước tải bừa, xem lướt qua.
Mỗi nam sinh đều có sở thích tìm hiểu quái lạ, trong đó có anh bạn Trần Thần. Lúc ấy anh vơ vét rất nhiều thứ kỳ quái. Thậm chí trong đống thư mục này có cả các bước tu tiên, tu thần cụ thể! Bí tịch võ công vân vân mây mây càng không ít. Lịch sử nhân văn cũng có luôn! Phương trình hóa học, định luật vật lý siêu nhiều chiếm nguyên một thư mục.
Nữ sinh dùng máy để lưu trữ phim truyền hình và ảnh thần tượng, còn Trần Thần lại dùng để lưu mấy thứ cổ quái!
Cầm bút lông, tìm những thứ hữu dụng trên máy tính, Trần Thần điên cuồng ngoáy thật nhanh chép lại vào tờ giấy trắng. Ngồi chép hơn hai giờ, máy tính không đủ pin tự động tắt máy, Trần Thần cũng viết xong dòng cuối cùng.
Trần Thần đặt chiếc bút chỉ còn ít mực xuống, nằm vật ra ghế, thở hổn hển hồi lâu.
“Hô…”
Hai tay mỏi nhừ buông thõng bên người, Trần Thần cũng lười quản. Dựa trên lưng ghế, Trần Thần chậm rãi duỗi thẳng sống lưng ê ẩm, dường như còn nghe thấy cả tiếng khớp xương kêu răng rắc kháng nghị.
Duỗi thân một hồi, Trần Thần mới ngồi dậy, giống như lão già mệt mỏi đem máy tinh bỏ vào ba lô, sau đó chậm rì rì cất lại vào trong tủ.
Xếp lại cẩn thẩn từng tờ giấy trên bàn, vuốt phẳng, tổng hợp thành một quyển sách khá dày. Cảm thụ sức nặng trong tay, Trần Thần nở nụ cười. Cuộc sống về sau của anh và Tề Xảo đã có bảo đảm.
Trần Thần đem chồng giấy tới chỗ giá sách, cất trong ngăn kéo khóa kĩ. Đem chìa khóa bỏ vào hà bao, anh lười biếng duỗi thắt lưng.
“Lão gia, phu nhân đã trở lại.” Thanh âm Quế Hương ngoài cửa truyền vào.
Trần Thần thả tay xuống, tủm tỉm ra mở cửa. Đập vào mắt là Tề Xảo đang tò mò nhìn mình.
“Sao vậy? Ban ngày ban mặt còn khóa cửa.”
Trần Thần đi qua nắm bàn tay y, kéo vào phòng.
“Không có việc gì. Chép lại vài thứ thôi, không muốn để người khác quấy rầy.”
“À. Xong chưa?”
“Rồi. Ta khóa lại rồi.” Trần Thần lấy chìa khóa giao cho Tề Xảo, “Cái này rất quan trọng, ngươi giữ đi, đừng để cho người khác lấy được.”
Nhìn đồ vật trên tay, Tề Xảo nghiêm túc nói: “Được! Ta sẽ giữ cẩn thận!”
Trần Thần buồn cười, nhìn Tề Xảo nghiêm trang chững chạc mà lòng ngứa ngáy, hôn lên môi y một cái.
“Không cần nghiêm trọng như vậy! Thứ này không gây chết người gì, chỉ khá quan trọng mà thôi.”
“Ừ.” Tề Xảo hai má ửng đỏ, khóe miệng nhếch lên, hai mắt lấp lánh từ dưới nhìn lên Trần Thần, “Đã biết.”
Trần Thần thích nhất dáng vẻ này của Tề Xảo, nhịn không được ôm y vào lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu y.
“A Xảo của ta, sao lại yêu đến thế cơ chứ!”
Được thẳng thắn thổ lộ, Tề Xảo không quen tựa vào ngực Trần Thần, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Sớm biết người yêu nhỏ nhà mình tính hay thẹn thùng, Trần Thần cũng không ép y trả lời, tâm tình khoái trá cười đùa chọc y, khiến Tề Xảo không ngừng đỏ mặt, ngượng ngùng không dám nhìn anh.
Lúc hai người đang thân mật ngọt ngào ân ái, tiểu tư chuyển y phục tới rất không thức thời gõ cửa phòng.
“Lão gia, phu nhân, y phục chuyển tới rồi ạ.”
Bị thanh âm ngoài cửa làm giật mình, Tề Xảo đẩy Trần Thần ra, bối rối quay đi. Trần Thần bắt đắc dĩ thở dài.
“Vào đi.”
Tiểu tư lễ phép tiến vào, đem kiện quần áo đặt lên bàn rồi lui xuống.
Kéo tay Tề Xảo quay lại, hai người đi đến trước bàn. Trần Thần cởi dây, cầm từng bộ quần áo bên trong bày ra, nhìn nhìn, lấy một bộ màu lam đậm, quanh thân thêu chỉ bạc hình hoa lan chuông, đưa cho Tề Xảo.
“Thay ra cho ta xem.”
Tề Xảo kinh ngạc nhìn bộ quần áo rực rỡ với kiểu dáng hoa lệ trước mắt, ngây ngốc đứng một lúc mới hoàn hồn. Tề Xảo ngớ ra nhìn Trần Thần.
Trần Thần nhìn vẻ ngốc lăng của y, bật cười nhéo mũi y.
“Đừng lo lắng, mau thay ra đi! Toàn bộ chỗ này đều là của ngươi! Về sau mặc dần cho ta xem! Nếu thích, ta sẽ để cho ngươi tự may!”
Tề Xảo nhận lấy quần áo, mở miệng nhưng không biết nói gì cho tốt. Bị Trần Thần đẩy ra sau bình phong, y ngây ngốc cầm quần áo, trong lòng rối bời.
——Chưa từng có người cận thận quan tâm y như anh, săn sóc cưng chiều y…
Hốc mắt chợt nóng mà lòng chua xót, Tề Xảo ôm chặt bộ quần áo, bỗng dưng…. Muốn khóc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...