Ánh trăng mờ ảo, tiếng dế rả rích kêu vang. Ăn xong cơm chiều, Tề Xảo trở lại phòng, ngồi trên giường đợi Trần Thần. Giơ bàn tay, nhìn gốc ngón áp út, nghĩ tới lời thề của người nọ… Cùng chiếc hôn nhẹ rung động tâm can, y không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Nhớ lần gặp gỡ anh, nhớ cách anh đối xử ân cần, nhớ anh… Trái tim ánh mắt Tề Xảo toàn là bóng dáng Trần Thần.
Tề Xảo cứ ngây ngốc ngồi đó, nhìn chăm chú ngón áp út, nghĩ đến những khoảnh khắc hai người bên nhau, nghĩ đến hiện tại và cả tương lai của bọn họ… Từ đầu đến cuối, Tề Xảo cứ cười mãi.
Trần Thần cùng Kiều quản gia và Kiều Vân Thâm thương lượng sự tình Thái gia, sau đó liền trở về phòng sớm. Vừa mới tiến vào, anh đã thấy Tề Xảo ngắm nhìn ngón tay, ngây ngốc ngẩn người. Tâm anh không khỏi tan chảy, mỉm cười.
Nhẹ nhàng đến bên giường, vươn tay bắt lấy bàn tay giữa không trung, mười ngón đan xen. Thân thủ vòng qua phía sau ôm lấy Tề Xảo, cằm đặt trên vai đối phương, ghé vào tai y nỉ non.
“A Xảo…”
Gò má Tề Xảo đỏ ửng, ánh mắt có chút bối rối ngượng ngùng, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại, “Ừ?”
Trần Thần từ vành tai Tề Xảo nhìn tay mình đùa nghịch bàn tay nhỏ của đối phương, “Sinh đứa nhỏ cho ta đi!”
Tề Xảo ngây ngẩn, chậm chạp quay đầu, nhìn khuôn mặt Trần Thần gác trên bả vai mình, trố mắt.
Trần Thần nắm chặt bàn tay kia, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Tề Xảo.
“Sinh một hài tử chảy dòng máu của chúng ta, hài tử sẽ kêu ngươi là cha, kêu ta là ba ba!”
Tề Xảo không để ý vì sao lại gọi “ba ba” chứ không phải “phụ thân”, giờ phút này y hoàn toàn bị lời nói của Trần Thần trấn trụ.
Hài tử… chảy trong người dòng máu của bọn họ… Hài tử của bọn họ…
“…A Thần, ta…”
“Thế nào? Có muốn không?”
Tề Xảo đờ đẫn nhìn Trần Thần, si ngốc gật đầu, “Muốn… Ta muốn hài tử…”
Trần Thần cười tươi, từ khóe mắt đến đuôi mày đầy vẻ vui sướng, “Nếu muốn có hài tử, trước tiên chúng ta phải viên phòng đã!”
Tề Xảo sửng sốt, đại não chậm chạp phản ứng.
Viên… Phòng…
Nhiệt độ nóng hổi bò lên hai má, gương mặt Tề Xảo đỏ hồng, tầm nhìn chuyển sang anh, hàm răng khẽ cắn môi dưới, thân thể cứng ngắc.
“Được không?” Đôi môi Trần Thần dán vào vành tai mỏng của Tề Xảo, thì thầm.
Lỗ tai tiếp xúc với nhiệt độ nóng bỏng cũng đỏ bừng.
Tề Xảo ngắc ngứ ngồi trong lòng Trần Thần, khẩn trương luống cuống, nhịp thở rối loạn. Trần Thần không thúc giục, chỉ ngậm vành tai Tề Xảo khẽ gặm cắn. Thân thể Tề Xảo nguyên bản cứng ngắc, bởi vì động tác của Trần Thần mà run nhè nhẹ.
Y vốn có thể đẩy Trần Thần ra, Trần Thần sẽ không giận y, nhưng y lại không duỗi tay ra nổi. Tề Xảo bị 3 chữ “sinh đứa nhỏ” kiềm nén. Y muốn có hài tử, hài tử của bọn họ.
Hạ quyết tâm, Tề Xảo run rẩy xoay người lại, đối diện với Trần Thần. Lông mi như cánh bướm run run không ngừng, gò má nóng đến dọa người, nhưng Tề Xảo vẫn chầm chậm, kiên định lại gần Trần Thần, cho đến khi phiến môi dán lên môi đối phương…
Trần Thần nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ. Anh há miệng ngậm lấy môi Tề Xảo, liếm liếm.
Tề Xảo nhu thuận mặc cho Trần Thần tác loạn, trong đôi mắt khép hờ đầy ngượng ngùng và kiên định.
Trần Thần ngậm mút, vươn đầu lưỡi cạy mở bờ môi của đối phương, tiến vào, chiếm đoạt khoang miệng đối phương. Đối phương trước kia đều mặc cho đầu lưỡi càn quét, lần đầu tiên đáp lại, tuy rằng động tác yếu ớt trúc trắc và thêm phần cẩn thận, nhưng chỉ thế vẫn đủ để Trần Thần kích động khó nhịn.
Động tác vốn ôn nhu thoáng chốc trở nên cuồng dã. Trần Thần mạnh mẽ câu dẫn, mút mát, hai tay gắt gao đè chặt Tề Xảo trong lòng.
Vội vàng tách khỏi đôi môi sưng hồng của đối phương, Trần Thần thở hổn hển rời xuống phần cổ bóng loáng trắng nõn. Tề Xảo run rẩy, vươn cổ, thuận lợi cho Trần Thần gặm cắn, hai tay vô ý thức nằm lấy y phục của Trần Thần, năm chặt rồi buông ra, lại nắm chặt lại buông ra.
Trần Thần cố gắng ép mình phải nhẹ nhàng, nhưng động tác cuồng dã vẫn để lại trên cơ thể Tề Xảo từng mảng xanh tím. Trần Thần khó nhịn, thuận thế đẩy ngã Tề Xảo xuống giường lớn, hay tay dùng sức xé mở vạt áo, cởi ra, ném trên mặt đất. Y phục của chính mình cũng cởi ra, ném đi. Trần Thần thân thể trần trụi, ánh mắt biến đen, sâu trong đáy mắt là lốc xoáy đen thẳm.
Chậm rãi áp lên thân thể, hai tay chống hai bên người Tề Xảo, sặc mùi nguy hiểm, hai mắt chất chứa ý muốn chiếm hữu, nhìn chằm chằm Tề Xảo.
Thân thể đồng dạng trần trụi, Tề Xảo nắm chặt sàng đan, dưới cặp mắt của Trần Thần càng thêm run rẩy.
“Ta sẽ dịu dàng.”
Dứt lời, Trần Thần không để Tề Xảo thời gian kịp phản ứng, trực tiếp áp lên, mưa rền gió giật hôn khắp mọi ngõ ngách trên cơ thể Tề Xảo, cho dù là ngón chân cũng bị Trần Thần liếm qua. Tề Xảo hai mắt mê đắm, thân thể run run, một tay nắm chặt sàng đan dưới thân, một tay nắm tóc Trần Thần, nước bọt không thể khống chế tràn ra khóe miệng rớt trên sàng đan, làm ướt một mảng.
“A… Nhẹ thôi… A…”
“Ha…”
“A Thần…”
“Ha…. Hư….Ưm…”
“Đừng! A…”
…
Bên tai tràn ngập thanh âm khàn khàn của Tề Xảo, Trần Thần không chút chần chờ kiên quyết công thành đoạt đất.
Ngón tay tìm được địa phương bí ẩn phía sau, ấn lên những nếp gấp mềm mại. Tề Xảo đang đắm chìm trong cảm giác kích thích không hề phát hiện.
Cảm giác ướt át và mềm mại từ chỗ kia, ánh mắt Trần Thần tối đi. Có thể tự phân bố dịch nhờn, tốt lắm. Như vậy chắc không cần thuốc bôi trơn. Đảo mắt nhìn qua nơi nào đó ở tủ đầu giường, Trần Thần tiếp tục động tác trong tay.
Thử đẩy ngón giữa vào thăm dò, vừa mới vào được một đốt ngón tay thì cảm thấy Tề Xảo lập tức cứng đờ, chỗ kia co rút lại khiến Trần Thần không thể nhúc nhích tí nào.
Tề Xảo ngửa đầu, hai mắt rơm rớm nhìn thẳng Trần Thần.
“A Thần…”
Ngón tay Trần Thần vẫn kẹt ở nơi đó, cũng không nhúc nhích. Trần Thần vốn đang nhấm nháp chu quả trước ngực ngầng đầu, nhìn Tề Xảo, tỉ mỉ hôn hôn khóe miệng đối phương, môi, hai má, khóe mắt…
“Thả lỏng. Đừng sợ, giao cho ta đi.”
Trần Thần cẩn thận dịu dàng trấn an, Tề Xảo chậm rãi thả lỏng. Cảm nhận thân thể mềm mại bên dưới, chỗ kia cũng không cắn chặt nữa, Trần Thần chậm rãi đẩy ngón giữa vào.
Trần Thần cũng không vội vã, lẳng lặng chờ Tề Xảo thích ứng, sau đó mới chậm rãi chuyển động.
Chậm rãi đưa đẩy, xoay tròn, khẽ gẩy, đến khi nơi đó mềm ra, lại cho thêm ngón tay thứ hai, sau đó là ba rồi bốn ngón. Toàn bộ quá trình, Trần Thần nhẫn nại, trán tích đầy mồ hôi. Đến khi ngón tay thứ tư có thể thuận lợi ra vào, anh mới thở phào. Đem ngón tay rút ra, Trần Thần quỳ giữa hai chân Tề Xảo, tách mở đôi chân, hai tay mạnh mẽ giữ chặt vòng eo đối phương, nhắc y.
“Nhìn ta, A Xảo! Nhìn ta tiến vào trong ngươi như thế nào, chiếm hữu ngươi, có được ngươi!”
Tề Xảo ngẩng đầu, nhìn thứ đó của đối phương tiếp xúc nơi tư mặt của mình, xúc cảm nóng rực trực tiếp kích thích đại não. Hình ảnh như vậy lập tức đánh bại Tề Xảo, y xấu hổ đến toàn thân nhiễm đỏ, mặt quay đi nơi khác, mắt nhắm chặt, ngón tay gắt gao bấu lấy sàng đan.
“Ngoan, nhìn ta!”
Trần Thần nhẹ giọng dỗ dành. Thanh âm trầm khàn như có ma lực, cuối cùng khiến cho Tề Xảo quay đầu nhìn.
Trần Thần nở nụ cười, say mê nhìn khuôn mặt Tề Xảo, chậm rãi nhấn vào.
Tề Xảo nhìn thấy bản thân bị người tiến vào, bị chiếm hữu, thân thể cũng phản ứng lại cảm giác bị kéo căng từ bên trong, đại não ong ong không cách nào suy nghĩ, chỉ biết ngây ngốc nhìn. Thẳng đến khi đụng tới một lớp màng mỏng, sau đó bị xỏ xuyên….
“A!!! Đau quá!!!”
Nước mắt lập tức tràn ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó vì đau, màu đỏ trên mặt cũng biến trắng, bàn tay vội vã bấu chặt cánh tay Trần Thần, móng tay cắm vào da thịt.
Trần Thần nhanh chóng dừng lại, khoái cảm khi bị đè ép khiến anh há mồm thở hổn hển. Nhẫn nhịn một lúc, để mồ hôi tùy ý rơi xuống đọng lại trên thân thể đối phương. Anh cúi xuống, nhẹ hôn khóe miệng Tề Xảo.
“Ngoan, lần đầu tiên đều thế. Một lát sẽ tốt. Thả lỏng, ta sẽ không động.” Một lần lại một lần an ủi Tề Xảo.
Qua hơn nửa ngày, cảm giác đau đớn mới bớt dần, Tề Xảo chầm chậm thả lỏng thân thể, sắc mặt trắng bệch cũng chậm rãi khôi phục bình thường. Trần Thần thừa cơ đem toàn bộ đâm vào.
Thở ra một hơi, quan sát sắc mặt Tề Xảo vẫn ổn, Trần Thần yên tâm chuyển động.
Lúc mới bắt đầu là thong thả, sau đó tăng tốc, đâm tới một điểm nào đó liền cấp tốc đưa đẩy, xỏ xuyên. Mà tiểu Tề Xảo cũng run run rẩy rẩy đứng lên.
“A…”
“Chậm… Chậm chút…”
“Đừng… Đừng… A… A Thần…”
“Ha… A …A…”
….
Cảm giác xa lạ như thủy triều dâng, lần đầu tiên Tề Xảo cảm nhận được kích thích mãnh liệt như vậy, đến cả ngón chân cũng co quắp. Ngửa cổ, sống lưng ưỡn cong, nước mắt khó có thể ức chế trào ra, nước bọt cũng nhiễu xuống chung quanh khóe miệng. Tề Xảo một tay vặn xoắn sàng đan, một tay bất lực quơ quào giữa không trung, cả người giống chư chìm trong biển nước.
Trần Thần bắt lấy bàn tay trong không trung, gắt gao chế trụ, mười ngón tay đan chặt.
“A Xảo… A Xảo… A Xảo của ta…”
Từng tiếng từng tiếng gọi từ tận đáy lòng, ánh mắt chặt chẽ dõi theo người dưới thân, không buông tha bất luận biểu tình gì.
Thanh âm cơ thể va chạm hòa cùng tiếng nước vang dội quẩn quanh khắp gian phòng.
Trần Thần đột nhiên lật người đặt Tề Xảo ngồi trên, mở rộng hai chân Tề Xảo quấn lấy hông mình, ôm thắt lưng y, trực tiếp ngồi thẳng dậy ôm lấy y.
“A… …” Tề Xảo lập tức lớn tiếng kêu.
Cặp mắt mê mang không còn tiêu cự đẫm lệ nhìn Trần Thần, nước mắt chảy xuôi theo gò má, đôi môi sưng đỏ hé mở, trên người đều là sắc hồng sặc sỡ, dáng vẻ đáng thương bị người chà đạp. Hình ảnh này làm cho ánh mắt Trần Thần tiếp tục trầm xuống.
Cầm hai tay Tề Xảo đặt lên vai mình, Trần Thần nâng vòng eo của Tề Xảo, dùng tư thế ngồi, mạnh mẽ động từ dưới lên.
Cảm giác vốn đã mãnh liệt, hiện tại càng nhấn chìm người ta. Chỗ sâu nhất trong thân thể bị đụng tới, bị khai mở, cảm giác quá mạnh mẽ khiến Tề Xảo trừng lớn hai mắt.
“A……”
“Phù phù…. Hô…” Trần Thần thở gấp, nhưng động tác dưới thân lại càng lúc càng nhanh, lực độ càng ngày càng lớn.
“Không cần… Không cần…” Thật sự chịu không nổi, Tề Xảo theo bản năng cầu xin tha thứ.
“Hộc hộc…..”
Một lát sau, Trần Thần rốt cục siết chặt Tề Xảo, cố định thân thể y, gầm nhẹ một tiếng, tiết ra tận cùng bên trong. Tề Xảo kêu khản giọng cũng tiết ra.
Trần Thần ôm Tề Xảo ngã xuống giường, hai người thở dốc kịch liệt.
Hồi lâu, Trần Thần đã bình ổn nhịp thở lại một lần nữa cứng rắn.
Cảm nhận thân thể lần thứ hai bị lấp đầy, Tề Xảo thoáng khôi phục ý thức, trừng lớn hai mắt sưng đỏ, khàn khàn nói: “Đừng!”
Trần Thần hôn hôn khóe miệng y, ôn nhu cười, “Thêm một lần nữa!”
“A…”
“Không cần… A…”
…
Đêm còn rất dài…
============
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hộc máu~~~ H này~~~ Viết chương thịt rất thống khổ!!! Đã tìm thiệt nhiều H văn, còn cố ý tham khảo《Okane ga nai》, nhưng vẫn không tìm thấy cảm giác là sao!!!!
Đau khổ ghê!!! Thôi chương này cứ thế nhé!! Chờ lúc nào có cảm giác Mèo Lười sẽ gõ nhiều thịt hơn!!!
PS: Ăn thịt nên đã giấu xương đi! Chắc sẽ không bị khóa nhỉ! Mọi người thảo luận nhỏ miệng chút nha!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...