Bắt Đầu Hạnh Phúc

Thuyền đánh cá hoàn thành, Kiều Vân Thâm lại bắt đầu vội vã với công vụ khác, Trần Thần cũng khó có được một ngày nghỉ.

Sáng sớm mặt trời đã lên cao, nếu là bình thường, Trần Thần đã ở cửa hàng từ sớm, nhưng hôm nay anh vẫn nằm ì trên giường ôm Tề Xảo, một tay vói vào trong áo lót đối phương vuốt ve sống lưng nhẵn bóng, một tay kéo cổ áo tham nhập vân vê tiểu thực quả trước ngực.

Động tác trong tay không ngừng, Trần Thần đầu óc lại nghĩ đến một chuyện, đương nhiên không phải chuyện đứng đắn cho lắm.

Hiện tại đội thuyền đánh cá được thành lập, nguồn hải sản đánh bắt đã đi vào quỹ đạo, Hải tiên lâu cũng bắt đầu thi công. Nhắc tới Hải tiên lâu, Trần Thần lên kế hoạch dựa theo kiến trúc hiện đại mà xây dựng. Nơi đây là phương Bắc, người ta chỉ dùng ngói để lợp nhà, vách tường trát bằng bột đá trắng, nhưng mặt đất không thể dùng đá phiến để lát. Trần Thần tính nung gạch men sứ để lát sàn, nhưng gạch men sứ rất quý, cần phải thương lượng thêm cùng Vân Thâm.

Ngoài ra còn chuyện dọn ra riêng. Cũng không phải Trần Thần không hợp với hai lão nhân Tề gia, mà do người hiện đại không quen sống cùng trưởng bối. Bây giờ mỗi ngày Trần Thần đều thấy mất tự nhiên, anh cỡ nào hy vọng được hưởng thụ thế giới hai người a! Trừ cái đó ra còn có vấn đề trọng yếu hơn, chính là nhà vệ sinh! Ở đây nhà xí mùi rất nặng, rất mất vệ sinh. Đối với Trần Thần, mỗi lần đi cầu đều là một loại dày vò. Cho nên dọn ra ngoài, chuẩn xác mà nói, xây một ngôi nhà đạt tiêu chuẩn của riêng mình là bắt buộc phải làm! Bất quá, chuyện này cũng chưa vội, tốt nhất nên tính toán thật kĩ.

Hơn nữa khí trời ngày càng nóng nực, ban ngày nhiệt độ lên tới 32°, 33°C. So với hiệu ứng nhà kính ở hiện đại không tính là gì, nhưng đối với cổ nhân mặc ba bốn tầng y phục mà nói rất thống khổ. Trần Thần cũng thấu hiểu cảm giác này, điển hình là tối hôm qua anh chỉ mặc mỗi tiết khố lõa thể nằm trên giường ngủ. Cho dù như vậy anh vẫn thấy nóng vã mồ hôi.

Nghĩ đến đây, động tác trong tay Trần Thần dừng lại. Mấy ngày nay Tề Xảo đều không ăn được mấy, người gầy đi rất nhiều. Móng vuốt của Trần Thần có thể sờ thấy từng đốt xương sống, anh quyết định phải bồi bổ cho y, ân… Bắt Tề Xảo chịu khó ăn nhiều cơm là quan trọng nhất.

A! Còn có y phục! Mặc nhiều lớp như vậy rất nóng! Phải nghĩ cách may chút y phục mỏng để y mặc. Nhưng mà, Tề Xảo bảo thủ dễ thẹn thùng như vậy chỉ sợ sẽ không chịu mặc chúng! Trần Thần nghĩ nghĩ, quyết phải để y phục mỏng lưu hành rộng rãi, như vậy Tề Xảo sẽ không xấu hổ nữa.

Nói đến y phục, Trần Thần mới đột nhiên nhớ ra, y phục Tề Xảo đều đã cũ, sau khi cùng anh thành thân chưa may thêm bộ mới nào, lại còn toàn là y phục tối màu. Trước kia anh không chú ý, giờ mới nhận ra. Ca nhi nhà nào cũng mặc y phục rực rỡ, diễm lệ! Chỉ có A Xảo nhà anh mặc màu tối mà thôi. Tuy rằng với anh A Xảo hiện tại rất dễ nhìn, nhưng anh vẫn cần suy xét cho A Xảo. Y nhất định cũng muốn trở nên xinh đẹp! Trần Thần thở dài, anh quả là sơ ý! Đến bây giờ mới phát hiện.

Nghĩ cách cải thiện sinh hoạt của Tề Xảo trên mọi phương diện ăn, mặc, ở, đi lại. Trần Thần cảm giác tháng ngày thanh nhàn của mình sắp sửa chấm dứt. Bất quá, chỉ cần vừa nghĩ tới A Xảo nhà anh sẽ vui vẻ, nhàn nhã gì đó sao quan trọng bằng làm A Xảo vui! Có lẽ anh nên trang bị một số đồ dùng hiện đại cho ngôi nhà. Cho dù không biết rõ lắm, không phải vẫn còn di động và máy tính sao! Cẩn thận tra cứu hẳn có thể tìm ra cách.

Còn chuyện khai trương cửa tiệm mới và cải tạo lại các cửa tiệm cũ, Trần Thần cảm thấy sau này nên đi tìm phụ tử Kiều quản gia thương lượng một chút.

Ngay khi anh đem mọi sự tình loạn thất bát tao sắp xếp đại khái, suy nghĩ thảnh thơi, mới phát hiện thân thể dưới tay cứng còng, nhiệt độ cũng cao.

Trần Thần hơi hơi cúi đầu, chỉ thấy A Xảo nhà anh thần tình đỏ bừng, thân thể cứng còng, lông mi run run rồi nhắm chặt, trong lòng buồn cười.

Kéo Tề Xảo ôm trong lòng, mặt cũng tiến gần trước mặt đối phương, trán đối trán, mũi chạm mũi, hô hấp hòa làm một. Sau đó Trần Thần phát hiện thân thể Tề Xảo càng cứng ngắc, mặt cũng đỏ hơn.

“Ha ha ha~~~ A Xảo, thức dậy nào!” Sáng sớm giọng nói Trần Thần khàn khàn càng thêm gợi cảm.

Tề Xảo cương thân thể, rối rắm nửa ngày, lông mi run run hé mở mắt.

“… A Thần, ngươi… Ngươi tỉnh.” Giọng muỗi như vuốt mèo gãi ngứa trong lòng Trần Thần.

Trần Thần hơi khựng lại, sau đó nở nụ cười. Anh nhớ tới một câu nói kinh điển cực kì thích hợp trong hoàn cảnh này.

“Ngươi đây là đang câu dẫn ta hả, A Xảo?”

Tề Xảo trừng lớn hai mắt, “Không có!”

“Ha ha ha, ta biết không có.”

“Vậy sao ngươi còn… còn nói thế!”

Trần Thần cúi đầu, khẽ hôn lên môi đối phương, “Rồi, là ta sai.”

Mặt Tề Xảo lần thứ hai đỏ bừng, ánh mắt lảng sang chỗ khác, không dám nhìn Trần Thần.

Thấy tiểu nam nhân nhà mình xấu hổ vô cùng nhưng vẫn nhu thuận tùy ý mình làm loạn, quả thực khiến Trần Thần đỏ con mắt.

Bàn tay ở sau lưng vuốt ve cột sống đối phương, còn bàn tay ở trước ngực bắt lấy tiểu thực quả sưng tấy.

“A…..” Tề Xảo bất ngờ không kịp đề phòng khẽ ngâm ra tiếng, lại nhanh chóng ngậm miệng, hai mắt ướt át trừng Trần Thần.

Trần Thần đã sớm dự đoán được đối phương sẽ trừng mình, trực tiếp hôn lên phiến môi kia.


Đầu lưỡi ôn nhu có chút vội vàng xao động cạy mở bờ môi đối phương, trực tiếp câu lấy cái lưỡi nhuyễn ẩm… Cảm tạ đồ ăn ở cổ đại thanh đạm, hơi thở không có mùi…

Bị người hôn sâu nhiều lần như vậy rồi nhưng Tề Xảo vẫn không quen được, hai tay vô thức nâng lên đặt trước ngực Trần Thần, muốn đẩy anh ra. Nhưng vừa mới chạm vào, Tề Xảo giống như bị phỏng nhanh chóng rụt lại, không dám đụng nữa.

Quấn quít nửa ngày, Trần Thần lúc này mới buông tha y, hai người mặt đối mặt thở dốc.

Một lát sau, Trần Thần chậm rãi lấy lại hơi, đem tay rút khỏi vạt áo đối phương, cúi đầu liếm lên tiểu quả thực một chút, ngẩng đầu, ở trước ngực Tề Xảo cười nói: “Rời giường thôi.”

Phừng….

Tề Xảo mặt đỏ muốn nổ tung.

Trần Thần cười nhẹ đứng lên mặc y phục. Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp cửa sổ, mơ hồ chiếu lên thân trần xích lõa nửa người trên, làn da màu mạch săn chắc tựa hồ phản chiếu ánh nắng, cơ bắp thon gọn rắn chắc khiêu gợi, tóc đen lòa xòa tản sau đầu, mang đến cảm giác cuồng dã.

Tề Xảo ở trên giường nhìn thấy hình ảnh như vậy, bản thân còn nuốt nước miếng. Sau đó lại tự phỉ nhổ mình, một ca nhi sao có thể vì đối mặt với thân trần của gia nhi mà…. Tề Xảo, mọi lễ nghĩa giáo dục ngươi được học chạy đâu hết rồi! Vội kéo chăn trùm kín mặt!

Trần Thần mặc xong y phục, xoay người thì thấy tiểu nam nhân nhà mình sắp sửa buồn thối trên giường, lại gần lật chăn qua một bên.

Ôm lấy Tề Xảo mặt đỏ như gấc, tháo nút buộc vạt áo, lấy một bộ y phục mới chỉnh tề mặc vào cho Tề Xảo. Suốt quá trình Tề Xảo mấy lần phản kháng nhưng đều không có kết quả.

Sửa soạn xong xuôi, đôi tiểu phu phu đơn giản dùng bữa sáng. Đang ăn, Trần Thần phát hiện Tề Xảo chỉ ăn một ít rồi thôi, khẽ cau mày. Quả nhiên, phải nhanh chóng làm chút món ăn thanh đạm cho Tề Xảo.

Cơm nước xong, Tề Xảo về phòng cùng Tề cha học cách quản lý công việc trong nhà, Trần Thần thì đi tìm phụ từ Kiều quản gia.

Lúc này, phụ tử Kiều quản gia đang ở thư phòng đối chiếu sổ sách, thấy Trần Thần đến, liền dừng công việc trên tay.

“Làm sao vậy, A Thần?” Hiện tại Kiều quản gia đối với Trần Thần một trăm phần yên tâm, hai trăm phần vừa lòng, cho dù vẫn mặt than không thích nói, nhưng thái độ quan tâm rất chân thật khiến người cảm giác được.

Kiều Vân Thâm liếc mắt nhìn Trần Thần. Hắn hiện tại rất bất mãn với chuyện Trần Thần đổ hết mọi việc lên người mình.

“Kiều quản gia, Vân Thâm, ta có một số việc muốn cùng hai người thương lượng.”

Kế tiếp, Trần Thần đem tính toán ban sáng trình bày đại khái với phụ tử Kiều quản gia. Hết nửa ngày mới xong, Trần Thần miệng khô lưỡi khô vội vã uống một ngụm trà.

Phụ tử Kiều quản gia trầm ngâm hồi lâu mới nói.

“A Thần, tại sao ngươi muốn dọn ra ngoài? Mọi người sống cùng nhau không tốt sao? Vì cái gì muốn ra ở riêng?” Kiều quản gia không biết Trần Thần có bất mãn gì với Tề gia hay không, nhưng dọn ra ngoài là chuyện rất nghiêm trọng.

Thấy phụ tử Kiều quản gia đều nhìn mình chằm chằm, Trần Thần lúc này mới chợt nhớ ra, thời cổ đại người một nhà đều sống cùng nhau, trừ phi là muốn tách ra, nếu không tuyệt đối sẽ không dọn ra riêng. Anh cảm thấy chính mình quá lỗ mãng, vội vàng giải thích.”Kiều quản gia, sống cùng nhau không phải không tốt. Chính là…. Nói như thế nào nhỉ…” Trần Thần cẩn thận sắp xếp ngôn từ, “Quê hương của ta sau khi thành thân đều có tập tục dọn ra ở riêng, không thường sống cùng trưởng bối. Hơn nữa, ta cũng muốn cuộc sống Tề Xảo tốt hơn, có một gia đình nhỏ của riêng hai người.”

Kiều quản gia nghĩ nghĩ, có chút minh bạch. Tập tục người ta là thế, hơn nữa nếu nghĩ cho thế giới của hai người, lão nhân gia như ông càng hiểu rõ.

“Chuyện dọn ra ở riêng ngươi vẫn nên cùng lão lão gia và lão phu nhân thương lượng đi! Về phần ở đâu, ta sẽ giúp ngươi tìm nơi phù hợp!”

“Đa tạ Kiều quản gia!”

Kiều quản gia vuốt cằm, “Ngươi muốn mua nhà sẵn hay mua đất trống tự mình xây?”

“Đương nhiên là tự xây! Phiền ngài tìm một chỗ hoàn cảnh tốt, tốt nhất là có núi có nước, đất rộng… Còn muốn nhờ ngài tuyển một ít thợ nề, đợi đến mùa thu sẽ khởi công. Bản vẽ thiết kế ta sẽ vẽ sau.”

“Được.”

“Còn chuyện cửa hàng. Những tiểu nhị, quản sự đều cần được huấn luyện, trang hoàng mặt tiền, sửa sang linh tinh, sẽ khá bận rộn…”


Nói một thôi một hồi, phụ tử Kiều quản gia thỉnh thoảng đề xuất một số ý kiến.

“…Đúng rồi, Vân Thâm, trước kia ngươi xông pha giang hồ có gặp được hay nghe nói qua chỗ nào có người tay nghề giỏi không?” Thấy Kiều Vân Thâm không hiểu, Trần Thần bổ sung, “Người có thể thiết kế cơ quan trong nhà.”

Kiều Vân Thâm suy nghĩ chốc lát, lắc đầu, “Không có.”

“Vậy à…” Trần Thần thất vọng, anh có một ít ý tưởng cần người có tay nghề này hỗ trợ. Nếu không tìm được, những kế hoạch này đành bỏ dở.

“Hoặc có thể dùng tiền nhờ nha môn dán bố cáo, mặt khác đến các quận huyện lân cận dán thông báo, như vậy hẳn có thể chiêu mộ được người ngươi muốn.”

“Thật sao?” Trần Thần động tâm.

“Ừ. Còn có thể nhờ những thương nhân giao thương hỗ trợ.”

Trần Thần cảm thấy làm như vậy khả năng tìm được thợ lành nghề rất cao. Giải quyết xong vấn đề đau đầu này, đầu Trần Thần lại nhớ ra một chuyện khác.

“Kiều quản gia, chỗ chúng ta có băng không?”

“Có.”

“Ở chỗ nào vậy?”

“Tề gia có một hầm băng trên một ngọn núi tại thành Bắc, bên trong có băng nhưng không nhiều lắm.”

“Có thể mang về một ít được không? Tề Xảo hai ngày nay ăn không ngon, ta muốn làm ít món thanh đạm cho Tề Xảo.”

“Được. Lát nữa ta kêu tiểu tư đi lấy về.” Kiều quản gia hơi câu khóe môi.

“Làm phiền ngài rồi.”

Rất nhanh liền tới giữa trưa, những việc cần thương lượng cũng đã thương lượng ổn thỏa. Trần Thần cáo từ về trước, anh muốn chuẩn bị bữa trưa cho Tề Xảo.

Nhiệt độ bên trong trù phòng nóng không thể tả. Lau lau cái trán đẫm mồ hôi, Trần Thần chỉ giữ lại đại trù sư  và một tiểu tư nhóm lửa, còn lại đuổi hết ra ngoài. Phân phó đại trù sư đi lấy băng, còn bản thân tiếp tục bận rộn. Dạo quanh trù phòng, Trần Thần phát hiện có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Trần Thần vui vẻ trong lòng.

Lấy một ít hoa quả tươi mùa này rửa sạch, xắt miếng nhỏ, để gọn trong khay sạch, ướp thêm chút mật rồi đợi ngấm. Dưa chuột gọt vỏ, tỏi bóc vỏ đập nhỏ, trộn với dầu ớt và xì dầu làm thành món nộm dưa chuột đơn giản. Vớt trong chậu một con cá chỉ có xương giữa không có xương giăm ra lóc thịt, băm nhuyễn, lăn qua bột mì cao cấp do quận sản xuất, đập thêm hai lòng trắng trứng quấy đều với nước gừng, để một bên. Tôm hùm lớn bằng cánh tay người thì bỏ đầu, tách vỏ, thịt tôm băm nhuyễn ướp muối.

Để tiểu tư nhóm lửa. Chờ nồi nóng thì cho dầu với hành thái vào, phi thơm, rồi cho thịt tôm, hải sâm cùng sò xào chín, thêm bí đao, cải dầu và rất nhiều loại rau theo mùa khác, đổ nước hầm canh. Thịt cá băm và thịt tôm nặn thành viên thả vảo nồi, chờ chả viên chín nổi lên. Nêm ít muối, giấm và dầu vừng, canh hải sản đã hoàn thành. Trần Thần sai tiểu tư bưng hai món này và các món khác trù phòng đã làm lên bàn trước.

Mãi không thấy tiểu tư đi lấy băng trở lại, Trần Thần không tính đợi nữa, anh còn muốn ngắm Tề Xảo ăn đồ anh làm. Trần Thần dặn đại trù sư khi nào có băng thì phái người báo cho anh, sau khi bê khay hoa quả ngâm trong nước lạnh liền rời đi.

Vào đại sảnh, tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, Trần Thần cũng vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tề Xảo.

“A Thần này, nghe nói bữa nay con xuống bếp!” Tề cha cầm khăn che miệng cười, ý vị thâm trường.

Trần Thần cười đáp, “Đúng vậy, cha. Mọi người ăn nhiều vào nhé.”

“Được. Nhất định sẽ ăn!” Tề lão gia tử đoạt trước lời Tề cha, nghênh đón cái lườm của ông.

Trần Thần không nhìn tình huống bên kia, chỉ cười.

Đợi đồ ăn mang lên đủ, Trần Thần tự tay múc một chén canh, bên trong có nhiều chả viên hơn.


“Ngươi nếm thử đi.” Cầm đũa đặt vào tay Tề Xảo.

Tề Xảo vốn không muốn ăn lắm, nhưng nhìn Trần Thần cẩn thận như vậy, tâm lại thấy ngọt ngào, Tề Xảo khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Bất luận thế nào hôm nay cũng phải ăn nhiều một ít.

Cầm đũa gắp chả viên, còn chưa kịp nhấc lên đã rớt, thử lần nữa, lại rớt. Tề Xảo chớp chớp mắt, vô tội nhìn Trần Thần.

Trần Thần bật cười, cầm lấy cái thìa bên cạnh múc một viên, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Tề Xảo.

“Nào, há miệng.”

Mặt Tề Xảo phiếm hồng.

“Ta tự làm được mà.”

“Ngoan.”

Tề Xảo đỏ mặt, mắt liếc nhìn những người khác trên bàn. Trần Thần biết là y thẹn thùng, không ép buộc nữa, để thìa vào bát y, sau đó ghé sát tai, thì thầm:

“Lần sau ta đút ngươi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng lên, đầu cúi thấp.

Trần Thần vui vẻ, bắt đầu động đũa.

Khóe mắt thấy Trần Thần đang và cơm, những người khác cũng đều tự mình động đũa, Tề Xảo mới cảm thấy bớt thẹn thùng, ngẩng đầu lên, ăn cơm.

Nhưng y không hay biết rằng mấy người kia đã sớm xem hết một màn này.

Tề Xảo múc một viên chả cá ăn thử, cắn một miếng ánh mắt liền sáng. Dai dai trơn mịn, mới nhai miệng đã dậy mùi cá nhưng tuyệt không tanh, hươ ng vị cực ngon. Lại múc một viên chả tôm cho vào miệng, nhấm nuốt. Chả tôm không thơm như chả cá, nhưng vị lại hấp dẫn hơn, mùi tôm chậm rãi lan tỏa. Uống một ngụm canh, chua chua cay cay, cực kì đưa miệng.

Uống hết bát canh chua cùng cá viên tôm viên, Tề Xảo lại ăn không ít rau và nghêu sò. Lúc nếm thử nộm dưa chuột, dưa chuột thơm ngát giòn cay nồng đậm hương tỏi khiến Tề Xảo vươn đũa gắp thêm mấy miếng. Các món còn lại cũng ăn không ít.

Vốn Trần Thần múc không ít canh, nhưng Tề Xảo hiện tại đang ngon miệng, chốc lát đã ăn xong. Sau đó hai mắt tội nghiệp nhìn về phía Trần Thần.

Trần Thần buồn cười nhéo mặt Tề Xảo, cầm lấy bát chuẩn bị múc cho y. Quay đầu thì thấy, hay lắm! Một tô canh hải sản đầy đã thấy đáy, chỉ còn sót lại mấy cọng rau.

Trần Thần ngẩng đầu quét mắt nhìn những người trên bàn. Người nào vừa rồi đoạt được nhiều canh đều tự giác cúi thấp đầu. Tề lão gia tử và Tề cha đầu cúi gằm, trong bát vẫn còn không ít chả viên. Cho dù là Kiều quản gia hay Kiều Vân Thâm đều rũ đầu, trong lòng bát nổi lên cục trắng trắng hồng hồng khả nghi.

Trần Thần thấy canh không còn, còn người trong nhà lại mang bộ dáng này, uất ức cắn môi, lần thứ hai tội nghiệp nhìn Trần Thần. Làm gì bây giờ? Ta vẫn muốn ăn nữa!

Nhìn tiểu nam nhân đáng thương nhà mình, Trần Thần đau lòng, nhanh chóng bưng bát mình qua, tay vỗ bờ vai Tề Xảo, nhẹ nhàng an ủi.

“Ăn của ta này! Lần sau lại làm cho ngươi ăn! Sẽ có thật nhiều cá viên tôm viên! Được không!”

“Ngươi ăn đi! Ta không sao.” Bất luận là khi nào, Tề Xảo đều rất nhu thuận.

Trần Thần cười, xoa nhẹ má Tề Xảo, “Ngoan, ăn đi! Lần sau ta ăn cũng được!”

Tề Xảo chưa kịp đỏ mặt hay cự tuyệt, một tiểu tư hấp tấp chạy vào.

“Lão gia, băng đã mang đến rồi.”

Trần Thần gật đầu, chuẩn bị xuống trù phòng.

“A Xảo ngoan, mau ăn đi!” Liếc mắt nhìn đám người kia…. đã no căng bụng mà vẫn còn cố nhồi nhét, Trần Thần phúc hắc bỏ lại một câu, “Đừng ăn nhiều quá, chốc nữa có món ngon lắm!”

Vỗ đầu Tề Xảo, cũng chẳng để ý tới mấy người kia động tác cứng đờ, Trần Thần đứng dậy đến trù phòng.

Tề Xảo nghe lời Trần Thần uống canh, sau đó không ăn thêm cái gì. Mà bốn người kia, đối mặt với nửa bát canh còn quá nửa của mình với cái bụng đã ăn không tiêu, hối hận vô cùng. Mắc gì múc nhiều như vậy! Chốc nữa ăn kiểu gì!

Trần Thần vào trù phòng, cùng đại trù sư đập vụn băng. Trần Thần thấy vụn băng lớn hơn so với đá bào ở hiện đại, nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Dù sao tại thời đại thủ công thuần túy này, đá bào gì đó hoàn toàn không có khả năng.

Đổ vụn băng vào bát, bày từng lớp mứt trái cây đã ướp lạnh ban nãy lên trên, thế là xong. Làm liền sáu bát lớn, trong đó có một bát đặc biệt nhiều băng, nhiều mứt trái cây nhất. Bát này của ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.


Lúc này mọi người đã ăn xong từ lâu, Trần Thần bưng cái bát đầy nhất kia, tiểu tư thì bưng năm bát khác, đi tới đại sảnh.

Vừa mới tiến vào, người ở bên trong liền cảm thấy khí lạnh. Tề lão gia tử trực tiếp chạy tới, đoạt một bát trong tay tiểu tư bỏ chạy. Lão sợ Trần Thần không cho lão ăn.

Trần Thần lắc đầu, để tiểu tư bưng cho mỗi người một bát, mình thì đem bát nhiều nhất đặt trước mặt Tề Xảo.

“Ha ha, nhìn này, thích không?”

Tề Xảo nhìn bát của Trần Thần và những người khác giống nhau, còn của mình rõ ràng nhiều hơn hẳn, không kìm được ngọt ngào. Y không để ý bát nhiều hay ít, y chỉ vui vẻ vì tâm ý của Trần Thần.

Vui vẻ ăn liền một hơi, mứt trái cây mát lạnh trong nháy mắt xua tan khô nóng toàn thân.

Trần Thần nhìn Tề Xảo khoan khoái ăn từng muỗng băng, cũng vui lây, bị dáng vẻ Tề Xảo ăn ngon lành hấp dẫn mà ăn thứ chính mình trước kia tuyệt đối không ăn. Anh chỉ ăn kem ly thôi.

Bốn người bên kia hiện tại đã không còn tâm tư quản bên này, một đám vui vẻ ăn phần của mình, ngay cả Tề lão gia tử cũng chẳng còn tâm tình ghen tị của Tề Xảo nhiều hơn của mình.

“Ai nha, đau…” Tề lão gia tử đột nhiên buông thìa, vuốt sau ót, hai mắt từ từ nhắm chặt, vẻ mặt đau đớn.

“Làm sao vậy?” Tề cha nhanh chóng bỏ bát xuống, đi đến trước mặt Tề lão gia tử.

“Gáy đau…”

“Này…” Tề cha nhìn Trần Thần, không biết chuyện gì xảy ra.

Trần Thần mới đầu còn mơ hồ, hiện tại hiểu ra thì dở khóc dở cười nhìn Tề lão gia tử.

“Cha, phụ thân ngài… Là do ăn quá nhanh! Đợi một lúc là hết.”

Tề cha thoáng nhìn qua bát băng của Tề lão gia tử, sau đó nổi giận. Thật là, người ta còn chưa ăn hết phân nửa, ngươi đã ăn gần hết rồi! Vươn tay đoạt lấy bát của Tề lão gia tử.

“Không cho ăn!”

“Không!!!!!” Tề lão gia tử một tay che gáy, một tay vươn ra muốn cướp về.

“Hừ!” Tề cha ngạo kiều xoay người, đừng hòng.

“Không— muốn——” Tề lão gia tử nước mắt giàn giụa, đau lòng muốn chết.

Những người vây xem nghẹn cười đến khổ.

====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bồi bổ cho mọi người nà~ Mệt chết Mèo Lười~ mãi mới gõ xong. Mèo Lười nhìn mà thèm nhỏ dãi, tưởng tượng mình được uống canh cá đậu hũ nấu chua~ thèm cả đá bào nữa~ *quằn quại*!!!!!

Sau đây là tiểu kịch trường khi Mèo Lười về nhà

Mèo Lười: Mẹ, con phải đi!

Mèo Mama vẻ mặt lo lắng: Mỗi lần mày với em trai vừa đi, mẹ lại lo lắm!

Mèo Lười: Lo gì ạ? Hai chúng con lớn rồi, còn sợ bị bán đi sao!

Mèo Mama vẻ mặt u buồn chỉ tiếc rèn sát không thành thép nhìn Mèo Lười: Hai đứa mày cứ như vậy bảo sao cứ khiến người lo lắng!

Mèo Lười vẻ mặt mê mang: Hai đứa con thì thế nào? Không phải đều thông minh à?

Mèo Mama càng thêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Mày là chị mà bị người khác bán còn giúp người ta kiếm tiền, em trai mày cũng tốt thế, đem mình bán rồi đem tiền cho người khác! Mày nói hai chị em thông minh, thông minh chỗ nào!

Mèo Lười:…

Mèo Lười rất muốn hỏi một câu: Mẹ à, chẳng lẽ trong lòng mẹ, con gái cưng của mẹ là đứa ngốc ngếch + ngớ ngẩn như vậy à?

ORZ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui