Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khi Nham tôn giả lao đến trước mặt Khương Thành mới đột nhiên nhớ ra chuyện hai người đã tráo đổi.

 
Bây giờ hắn chỉ là Đế cảnh lục trọng trung kỳ.

 
Khương Thành ngược lại là Đế cảnh cửu trọng.

 
Hơn nữa, loại tráo đổi này tuy rằng ngay cả thần hồn đều đã thay đổi, nhưng mấy thứ như ý thức, nhận thức, tri thức, ký ức lại không thay đổi.

 
Thành Ca có thể thao túng cơ thể Khi Nham tôn giả một cách hoàn hảo, phát huy gần như tất cả sức chiến đấu.

 
Nhưng Khi Nham tôn giả lại không phát huy nổi một phần ba sức chiến đấu của thân thể này.

 
Bởi vì ngoại trừ quy tắc âm… những quy tắc khác hắn đều không hiểu.

 
Không hiểu được cái gì, hắn không thể khống chế những huyền văn đó.

 
Cũng không có hiểu biết về phương diện kiếm tâm, không phát huy ra kiếm tâm được.

 
Dưới loại tình huống này nếu hắn lên giết, không phải là đi tìm chết à?
   
Mà nằm ngoài dự kiến của hắn là, Khương Thành chiếm cứ thân thể của hắn xong cũng không lập tức ra tay với hắn.

 
Khương chưởng môn cũng băn khoăn.

 
Trước khi chiến đấu, giữ Khi Nham tôn giả quan trọng nhất để đến cuối cùng là bởi vì không giết được.

 
Bây giờ nếu hắn giết Khi Nham tôn giả, vậy tương đương với giết chết cơ thể của mình.

   
Hệ thống rất có thể sẽ phán định hắn tự sát.

 
Đối mặt với Khi Nham tôn giả đang tức sắp hộc máu, Khương Thành nghiêm túc gật đầu.

 
“Ngươi nói rất đúng, Khi Nham ta là thứ đáng chết.


 
Bây giờ hắn thao túng cơ thể Đế cảnh cửu trọng, nói ra những lời này, người nơi xa nhìn thấy chỉ cho là Khi Nham tôn giả đang nói.


 
Bản thân Khi Nham tôn giả suýt nữa bị tức chết.

 
Ngươi giết nhiều người của ta như vậy, chiếm thân thể của ta, vậy mà lại còn lấy danh nghĩa của ta chửi bới ta?
 
Hắn đã từng thấy nhiều người không biết xấu hổ, nhưng đến trình độ này là lần đầu tiên hắn thấy.

 
Hắn chỉ vào bản “Khi Nham tôn giả” của Thành Ca, ngón tay đều run lên.

 
“Ngươi, ngươi còn biết xấu hổ hay không…”
 
Thành Ca lập tức lắc lắc đầu: “Ta không biết xấu hổ, không chỉ có ta, toàn bộ Xích Âm Cung của bọn ta đều không biết xấu hổ!”
 
“Toàn bộ Xích Âm Cung, bao gồm cả Khi Nham tôn giả ta ở bên trong, tất cả đều không bằng heo chó, tội đáng chết vạn lần!”
 
Những quần chúng từ Lục giới ở phía xa rốt cuộc cũng không thể giữ bình tĩnh nữa.

 
Cảnh này thật sự quá không thể tin.

   
Cho dù “Khi Nham tôn giả” đã bị Khương chưởng môn cảm hóa cũng không đến mức thay đổi đến cực đoan như vậy chứ?
   
“Hắn đang làm gì vậy?”
 
“Sám hối à?”
 
“Tại sao ta lại cảm thấy giả trân vậy?”
 
“Ai bảo không phải đâu, đời này ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy chuyện như thế này, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.


 
Bọn họ đều là những lão già thành tinh lăn lộn hơn chục tỷ năm ở Tu Tiên giới, thấy nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, chuyện quyết tâm sửa đổi lỗi lầm chỉ có cực nhỏ.

 
Mà sửa đổi lỗi lầm đến mức giết người một nhà, đại nghĩa diệt thân, sau đó mắng chính mình không bằng heo chó như Khi Nham tôn giả, vậy thì càng không có.

   
“Lão huynh này không cần liều mạng như vậy chứ?”
 
“Ta thật sự nghi ngờ hắn trúng tà.


 
Nghe thấy bọn họ nói vậy, Khi Nham tôn giả suýt nữa tức giận đến trực tiếp hộc máu.

 
“Ngươi, ngươi câm miệng…”
 

“Ây!”
 
Vẻ mặt Thành Ca hổ thẹn mà thở dài.

 
“Không không không, ta muốn sám hối!”
 
“Hôm nay nếu không phải gặp được Khương Thành đại gia, sao ta có thể ý thức được trước đó bản thân mình sai nhiều thế nào được?”
 
“Dưới ánh sáng hào quang của Khương Thần, tội ác của Khi Nham tôn giả ta giống như thứ cặn bã dưới ánh mặt trời, không chỗ nào che giấu, lộ ra dáng vẻ đáng ghê tởm!”
 
“Khương Thần nói đúng, Khi Nham tôn giả ta căn bản không xứng đáng sống tạm trên thế gian này! ”
 
Hắn có thói quen dát vàng lên mặt.

   
Những tiên nhân đang vây xem ở bên ngoài nghe vậy cảm thấy sửng sốt.

 
Mà người trong cuộc là Khi Nham tôn giả tỏ vẻ, hắn đã nổ tung rồi.

 
“Ta muốn giết ngươi thứ tạp chủng hèn hạ vô sỉ này!”
 
Hắn đã liều bằng bất cứ giá nào.

   
Giơ lên Hàn Sát Kiếm của Thành Ca, không quan tâm gì lao đến tấn công.

  
Khương chưởng môn không nháy mắt lấy một cái.

 
Hắn tránh cũng không tránh, tùy ý để đòn tấn công kia rơi vào trên người “chính mình”.

   
Dù sao này thân thể cũng là của Khi Nham tôn giả.

 
Đánh hỏng rồi cũng không có việc gì.

 
“Giết đi, dù sao đây đều thứ là Khi Nham tôn giả ta nên nhận.


 
Hắn từ từ nhắm hai mắt, thậm chí giơ lên trường kiếm, chủ động đặt lên trên cổ của mình.

   
“Cả đời Khi Nham ta thật sự đã phạm quá nhiều tội ác.



 
“Nào có mặt mũi tiếp tục sống sót?”
 
“Không cần Khương Thần vĩ đại tự mình ra tay, khỏi làm bẩn đôi tay của ngươi, ta tự mình kết thúc là được!”
 
Khi hắn nói ra những lời này, các tiên nhân vây xem lập tức choáng váng.

 
Bọn họ cảm thấy tam quan của mình đang bị lật đổ.

   
Trên đời thật sự có người sẽ bị kẻ thù tác động đến tự sát à?
   
Nếu là trước đó, bọn họ nhất định sẽ trả lời ha hả, nghĩ ta là tên ngốc ư?
   
Còn bây giờ bọn họ không thể không tỏ vẻ… bản thân đã tin.

 
Mà Khi Nham tôn giả đang điều khiển cơ thể Thành Ca ở phía đối diện lại biến sắc.

 
Hắn bỗng nhiên phản ứng lại, nếu Khương Thành tự sát, chẳng phải là đang giết chết thân thể của mình?
 
Sớm biết như vậy, chính mình nên trước tự mình hại mình.

 
“Không…”
 
Nhưng mà đã không còn kịp rồi, bây giờ việc hắn phải làm là ngăn không cho Khương Thành hủy hoại thân thể của mình.

 
Phụt!
   
Máu tươi bắn ra tung tóe.

 
Trước khi Thành Ca rút kiếm tự vẫn đã chủ động cắt nát kinh mạch trong cơ thể, hủy diệt khí hải của “chính mình”, thần hồn chủ động xé rách phòng tuyến hồn hải của “chính mình”.

   
Ngay lúc cơ thể này đang trên đà tử vong, hắn kết thúc tráo đổi.

 
Vì thế giây tiếp theo, ý thức của hắn trở về trong thân thể của mình.

 
Tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu.

 
Còn Khi Nham tôn giả cũng về trong cơ thể của mình.

 
Nhưng hắn lại phải tiếp nhận một cơ thể tàn tạ đã bị phá hủy đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp.

 
Kinh mạch khí hải đều bị hủy, tiên lực sớm đã tiêu tán.

 
Hồn hải hỗn loạn không chịu nổi, tán loạn khắp nơi.


 
Cổ cũng bị cứa, máu đang chảy điên cuồng.

   
Nếu không phải vì có cơ thể của Đế cảnh, hắn đã chết từ lâu.

 
Khi Nham tôn giả tỏ vẻ, cho dù chưa có chết, chính mình cũng bị sắp tức chết rồi.

 
Hắn chỉ vào Thành Ca, trong miệng ê a nhưng lại không thể phát ra tiếng.

 
Tới tận lúc này, hắn mới rốt cuộc ý thức được ý niệm muốn bắt sống người này trước đó buồn cười như thế nào.

 
Sớm biết vậy, chính mình nên toàn lực diệt trừ cái tai họa này!
   
Nhưng bây giờ tất cả đều đã chậm.

 
Mà đối với loại kẻ địch muốn dốc sức đối phó chính mình, Thành Ca cũng không cảm thấy có cái gì phải thương hại.

 
Lúc này Khi Nham vẫn chưa chết.

 
Hắn cũng sẽ không thả hắn trở về, không phải vì lo lắng thả hổ về rừng, mà là loại kỹ năng tráo đổi của hệ thống này tốt nhất vẫn không nên tiết lộ.

 
“Haizz, nếu ngươi đã sửa sai hướng thiện, cần gì phải xúc động cực đoan như vậy?”
 
“Như bây giờ sống không bằng chết…”
 
“Thôi, từ trước đến nay ta vẫn luôn từ bi, vẫn nên cho ngươi thoải mái một chút.


 
Lời nói dễ nghe đều để một mình hắn nói.

 
Khi Nham tôn giả ở đối diện muốn chạy trốn, nhưng trốn chỗ nào được đây.

 
Tinh hồn của Khương Thành trực tiếp vọt vào hồn hải của hắn, Băng kiếm đảo qua, đầu và thân của Khi Nham tôn giả hoàn toàn chia lìa.

   
Một thế hệ tôn giả cứ như vậy ngã xuống!
 
Lạch cạch!   
 
Tiếng Băng kiếm quay về bao nện vào trong lòng từng người ở đây.

 
Mọi người bình tĩnh nhìn người này, trong lúc nhất thời ngay cả hoan hô cũng đã quên.

 
Ngay cả sớm đã mù quáng tin tưởng Thành Ca như Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết và các đệ tử của Phi Tiên Môn đều cảm thấy thật sự rất mờ mịt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui