“Ha ha ha, xem ra các ngươi đã biết ai là vai chính rồi!” Thành Ca cười lớn.
Nhiều người đuổi giết hắn như vậy, lại chỉ có bốn người xông đến chỗ Hàn Văn và Đoạn Duyệt, như thế đã đủ để chứng minh mặt mũi, thể diện của hắn rồi.
Hắn rất hài lòng.
Lập tức vung kiếm lao đến chém giết Khi Nham Tôn giả.
Hắn cũng biết rõ, bây giờ hắn vẫn chưa đánh lại được Đế Cảnh cửu trọng, càng chưa nói đến đối phương lại còn đem theo nhiều trợ thủ như thế.
Cho nên trận này cũng chỉ ứng phó gọi là cho có thôi, sau đó sẽ theo quy trình thông thường, giữa trận bị giết sau đó bật hack, để tránh hệ thống cho rằng hắn chiến đấu tiêu cực muốn tự sát.
Vừa mới lên, hắn đã phát huy toàn bộ sức mạnh.
Tứ đại Huyền Văn Băng, Âm, Dương, Hỏa dẫn đầu, mấy chục Huyền Văn còn lại cũng lần lượt xuất ra.
Nghênh đón Khi Nham Tôn giả là một trận tấn công điên cuồng.
Còn về sự tấn công của Khi Nham Tôn giả và sự vây đánh của những người khác thì sao?
Hắn trực tiếp bỏ qua, không thèm đếm xỉa đến luôn.
Ta lấy công làm thủ, hệ thống ngươi có bới cũng chẳng ra được tí vấn đề nào đâu.
Còn về chuyện bởi vì ta chỉ tấn công chứ không chịu phòng thủ nên chết trận, đó chỉ là “ngoài ý muốn” mà thôi, không thể trách cái chết của ta được.
Lúc ở Băng giới, Huyền Văn mà Thành Ca thật sự có thể dùng được cũng chỉ có Huyền Văn Băng thôi, còn những Huyền Văn khác cũng chỉ gọi là bổ trợ, điểm xuyết, thêm vào cho đủ số mà thôi, không có ý nghĩa lớn lắm.
Nhưng bây giờ tứ đại căn nguyên của Tiên giới là Âm, Dương, Hỏa, Băng đều có cả, đồng nghĩa với việc hắn đã có thêm ba tuyệt chiêu.
Lực sát thương tăng vù vù.
Hắn của lúc này, thực sự đã tiếp cận gần với lực chiến đấu của Đế Cảnh bát trọng rồi.
Về mặt logic, Khi Nham Tôn giả đường đường là một Đế Cảnh cửu trọng, vẫn có thể nghiền nát hắn.
Vấn đề là Khi Nham Tôn giả lại muốn tóm sống hắn, chỉ sợ không cẩn thận nhỡ giết chết hắn, nên không dùng toàn lực, mà cẩn thà cẩn thận, lo trước lo sau.
Vừa mới lên đã phải đối diện với sự tấn công của thập ngũ môn kiếm tâm và bốn đạo căn nguyên, cùng mấy chục đạo Huyền Văn, một Đế Cảnh cửu trọng như hắn thế mà lại bị đánh cho đầu váng mắt hoa luôn.
Đây là tấn công kiểu gì vậy?
Người này thế mà lại có thể khai thông nhiều căn nguyên như thế sao?
Hơn nữa uy lực của mỗi đạo dường như đều không có vẻ gì là yếu ớt cả!
Sao lại có chuyện thế này được chứ?
Hắn vừa bất cẩn một chút đã bị Khương Thành chiếm mất thời cơ, chỉ có thể lùi về phía sau.
Còn về những Đế cảnh bát trọng khác, sau khi sự tấn công sắp đổ xuống Khương Thành, bọn họ lại phát hiện hắn không né cũng chẳng tránh, nên cũng bị dọa cho một trận.
Nếu chẳng may không cẩn thận giết chết hắn, vậy há chẳng phải là lãng phí một cơ hội tuyệt vời được trời ban để khống chế Băng giới hay sao?
Thế là, một đám cao thủ đang vây đánh hắn chỉ đành lóng nga lóng ngóng, luống cuống thu chiêu thu thế lại.
Đám Tiên ở hậu phương nhìn thấy Thành Ca bị vây đánh, còn tuyệt vọng hét lên.
Bây giờ, vừa mới bắt đầu, đã khiến cho bọn họ nhìn đến ngơ ngẩn, không nói nên lời rồi.
“Ta không có nhìn nhầm đấy chứ, Khương Chưởng môn thế mà lại đang đuổi đánh Đế Cảnh cửu trọng đấy à?”
“Không nhầm, là thật đó!”
“Vãi chưởng, tại sao lại làm được chuyện này vậy trời?”
“Chẳng nhẽ Yêu chủ còn mạnh hơn cả Đế Cảnh cửu trọng hay sao?”
Bọn họ không tài nào tưởng tượng nổi.
“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Khương Chưởng môn có thể trở thành Chủ Băng giới hay sao?”
“Trận khiêu chiến vượt cấp này của hắn, có phải là vượt hơi nhiều quá rồi không?”
“Đúng thế, hai vị tiền bối Hàn Văn và Đoạn Duyệt, bây giờ đều đang rơi vào tình thế nguy hiểm, hàn cân treo sợi tóc rồi, thế mà Khương Chưởng môn còn có thể chủ động đuổi đánh kẻ địch, thực sự đã phân rõ cao thấp, ai hơn ai kém đều rõ cả!”
“Quan tâm làm gì, Khương Chưởng môn tất thắng!”
Ngay sau đó, đám Tiên ở hậu phương đánh trống reo hò, xôn xao ầm ĩ, tiếng gieo hò, kêu gào cổ vũ vang dội.
Khi Nham Tôn giả sau khi liên tiếp bị Thành Ca đánh bại, phải rút lui, thẫn thờ, hoảng hốt mất một lúc, cuối cùng cũng hồi phục lại.
Hắn vừa cố gắng thúc giục lực quy tắc chống lại mấy Huyền Văn của Khương Chưởng môn, dần dần cũng khống chế được sự hợp lực tấn công của mấy Huyền Văn đó.
Đồng thời lúc này, hắn thúc giục Tinh Hồn của mình phát động sự tiến đánh thảo phạt ở cấp độ Thần Hồn.
Loại chuyện như bắt sống là một công việc yêu cầu kỹ thuật.
Vừa không được giết chết mất đối phương, lại còn phải khiến đối phương mất đi lực chiến đấu rồi bị bắt.
Biện pháp đơn giản nhất đương nhiên chính là dùng Thần Hồn tập kích, khiến ý thức của đối phương rã rời, Thần Hồn bị thương, đến lúc đó đối phương tự nhiên sẽ nản lòng nhụt chí.
Thế nhưng sự xâm nhập Tinh hồn này của hắn, lại gặp phải một cục diện vô cùng xấu hổ, y như Minh Quyết Thiên Tôn lúc trước.
Không những không đạt được ý đồ, ngược lại còn bị Thành Ca trấn thủ hồn hải của chính mình, bị Thành Ca trừ khử luôn một sợi Thần niệm.
Khi Nham Tôn giả bị thương, suýt chút nữa thì hoài nghi nhân sinh.
Tên tiểu tử này đồng thời thúc giục được lực của tứ đại căn nguyên thì cũng thôi, thế mà đến Thần hồn cũng là cấp bậc Tinh Hồn sao?
Mẹ nó, đây là yêu quái phương nào vậy?
Mà lúc này, Thành Ca ở phía đối diện cũng đột nhiên bừng tỉnh.
Đối phương thế này là vừa muốn chiến đấu, lại vừa muốn bó tay bó chân kiềm chế hắn, hình như là muốn bắn sống hắn!
Chuyện này làm sao mà được cơ chứ?
Đây là tình cảnh mà hắn không muốn gặp phải nhất.
Nếu như bị bắt sống, bởi vì kí chủ không chết, hệ thống hack hồi sinh không thể nào có hiệu lực được.
Đến lúc đó đừng có làm đến mức kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.
“Ngươi làm cái quái gì đấy?”
“Ngươi không phải Đế Cảnh cửu trọng sao?”
“Chỉ có thế này, chỉ có thế này thôi hả?”
“Còn cả mấy Đế Cảnh bát trọng các ngươi nữa…”
Hắn vừa điên cuồng tấn công, vừa không ngừng khiêu khích, gây hấn, hy vọng đối phương tức giận giết chết hắn luôn.
“Các ngươi ra ngoài mà không ăn à, hay là vừa sinh ra đã mất mẹ, không được uống sữa nên bị suy dinh dưỡng?”
“Sao ai nấy cũng yếu yếu ớt ớt, chẳng hề có tí mạnh mẽ nào vậy nhở!”
“Chân giới Âm chỉ có tí sức lực này thôi à?”
Nghe thấy những lời chế giễu, khiêu khích của hắn, đám Tiên ở hậu phương cũng chẳng biết là đang có chuyện gì.
Còn tưởng rằng Khương Chưởng môn thật sự đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi cơ.
Nhất thời càng hết sức phấn khởi.
Còn đám cao thủ của Xích Âm Cung ở bên này, tí nữa thì tức đến nổ phổi.
Một Đế Cảnh cỏn con, đã cho ngươi thể diện rồi, ngươi không biết đủ, còn được nước lấn tới đúng không?
“Khi Nham Hộ pháp! Dứt khoát giết luôn hắn đi cho rồi!”
“Làm lão phu tức muốn chết, quá đáng giận rồi, hắn tưởng rằng hắn mạnh thực sự à?”
“Nếu không phải vì muốn bắt sống, một mình bổn Trưởng lão đây cũng có thể chặt được cái đầu của hắn!”
“Không thể tiếp tục như thế được nữa, tên tiểu tử này hoàn toàn coi thường sự tấn công của chúng ta, căn bản không để ý đến chuyện bị giết.
”
Hắn đây là có chỗ dựa nên không sợ, biết chúng ta sẽ không giết hắn, cho nên không kiêng nể gì cả!”
Nói thật lòng, bọn họ đã hiểu nhầm Khương Thành rồi.
Thành Ca chỉ muốn chết mà thôi!
“Bình tĩnh đi!”
“Hãy nghĩ đến lợi ích vô to lớn trong việc khống chế, kiểm soát được Chân giới Băng đi!”
Khi Nham Tôn giả cũng bị hắn làm cho tức chết như thế, nhưng vì đại cục, chỉ đành vừa chiến đấu, vừa bí mật động viên, vỗ về đám các Trưởng lão.
“So với lợi ích to lớn thu hoạch được sau này, tí tẹo tức giận phải chịu lúc này tính là gì!”
“Tuyệt đối không được giết hắn.
”
“Có điều, hắn cũng biết, cứ tiếp tục như thế này thì không ổn.
Cấp độ Thần Hồn không thể áp chế được hắn, lại không thể giết chết Khương Thành, dẫn đến kết quả bây giờ là Khương Thành đang đấu đá lung tung, đánh đấm bừa bãi trong đám người đó.
Ỷ vào bốn đạo căn nguyên mà hống hách ngang ngược, không kiêng kỵ ai, căn bản không có ai có thể chế trụ được hắn.
Trong lúc nhất thời, cả hai bên đầu bắt đầu phiền muộn.
Thành Ca buồn bực, phiền não vì bọn họ vây chặt đến gió cũng chẳng lọt được, hắn cũng không giết chết được bọn họ, cũng chẳng thể đột phá vòng vây mà thoát ra được.
Còn đối phương thì sầu muộn, buồn phiền vì mất nửa ngày rồi cũng không chế trụ được tên này, còn phải chịu đựng sự thử thách bằng những lời chế giễu, rác rưởi của Thành Ca.
Khi Nham Tôn giả đánh một lúc lâu, cuối cùng cắn răng, hạ quyết tâm.
“Kết Âm Sát Khốn trận!”
Nghe thấy mệnh lệnh này, các vị Trưởng lão đều vô cùng ngạc nhiên.
“Cái gì? Kết Âm Sát Khốn trận?”
Âm Sát Trận có rất nhiều loại, Âm Sát Khốn trận là một loại trong số đó.
Bản thân trận hình này cũng không tính là quá phức tạp, cũng tuân theo quy luật thông thường là tu vi càng cao thì uy lực càng mạnh.
Chỉ là, một khi đại trận đã mở, tất cả bọn họ đều phải cố thủ trong những trận nhãn khác nhau.
Đồng thời còn phải không ngừng thúc giục Âm Sát lực cho đại trận, bản thân cũng sẽ phải chịu hao tổn vô cùng lớn.
Bình thường, chỉ lúc gặp phải cường địch khó chống lại, mới suy xét đến loại biện pháp hợp lực như thế này.
“Đối phó với một Đế Cảnh lục trọng như hắn, có cần đến mức ấy không?”
“Đúng thế, hắn có xứng với trận pháp này không?”
Khi Nham Tôn giả vừa chiến đấu với Khương Thành, vừa bức bối khó chịu gào ầm lên truyền âm.
“Người đã từng thấy Đế Cảnh lục trọng nào đến Đế Cảnh cửu trọng cũng không tóm được chưa?”
“Nhanh chóng kết trận đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...