Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Mọi người chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

 
Chỉ thấy ở phía chân trời xa kia những đám mây đen dày đặc kia đang dùng tốc độ nhanh nhất để bao trùm về hướng này.

 
Cũng không phải là Chân giới Dương.

 
“Chân giới Âm!”
 
“Làm sao lại là bọn họ chứ?”
 
“Chẳng lẽ là cái tên tạp nham Ám Cơ Ma Đế lại đến?”
 
Nhiều Tiên Đế đang bàn luận sôi nổi.

 
Còn Hàn Văn và Đoạn Duyệt ở sau lưng Thành Ca, chính là không hẹn mà cùng nhìn hắn một cái.

 
Quả nhiên, giết chết người của đối phương thì bọn họ không thể nào không trả thù.

 
“Làm thế nào đây?”
 
Hai người này không hề ngu ngốc, kẻ địch trước mắt này không đáng sợ mà đáng sợ nằm ở phía sau đó.

 
Giết một nhóm lại sẽ lại có một nhóm tới, sớm muộn cũng sẽ xuất hiện một kẻ địch mạnh đến mức Băng giới cũng không thể chống đỡ được.

 
“Hày là, chúng ta rút ra khỏi đây?”
 
Nước đục này không thể lội được.

 
Thành Ca vốn cũng không quan tâm đến thái độ của hai người bọn họ.

 
Thậm chí hắn chỉ mong hai người này vĩnh viễn đừng có ra tay, tránh cướp mất danh tiếng của mình.

 
Đang lo không biết phải lấy cớ gì để cho bọn họ trốn ở phía sau không ra mặt đây.

 
“Được, được, hai người các ngươi cứ ở yên tại đây là được.


 
“Ta đi một lát sẽ quay lại.


 
Vừa rồi trận chiến tiêu diệt Cửu Tuyệt ấy không xảy ra ở nơi này, những người “Phụ lão hương thân” của Tiên Giới này cũng không thấy được cảnh mình thể hiện sức mạnh tuyệt vời ra.


 
Lần này có lẽ phải biểu diễn cho thật tốt, tăng thêm một chút thể diện cho mình.

 
Nói xong, vẻ mặt hắn vô cùng mừng rỡ bay thẳng về chiến trường phía trước.

 
Để lại Hàn Văn và Đoạn Duyệt còn tưởng rằng hắn bực mình vì hai người không chịu ra chiến đấu, cho nên mới cười khẩy.

 
Sắc mặt hai người bất chợt thay đổi, trở nên luống cuống.

 
Khương Thành là người đứng đầu của Băng giới do chính bản thân Băng Cực Thiên Tôn chứng nhận.

 
Đối mặt với kẻ địch mà lại để cho người đứng đầu của Băng giới tự mình đối phó, còn bản thân mình là thuộc hạ lại tránh né phía sau?
 
Chuyện này còn ra thể thống gì nữa?
 
Nếu như chọc cho hắn không vui thì hậu quả sẽ như thế nào?
 
Một khi trong tương lai hắn trở thành Băng thần, sau đó không bảo vệ cho Băng giới nữa thì hai người bọn họ chính là tội nhân thiên cổ của Băng giới!
 
Hai người đồng loạt nhìn về phía đối phương, cũng có thể thấy trong mắt người kia sự hốt hoảng và lo lắng.

 
Không thể ở phía sau đực mặt ra nữa!
 
Mà lúc này, Mãng Dã xông ra bên ngoài trước tiên đã chính thức đối mặt với kẻ địch bên kia.

 
“Bên kia, ai dẫn đầu thì mau ra đây nhận cái chết!”
 
Lão huynh siết chặt quả đấm trong tay một cái, không thèm để ý đến việc cho dù kẻ địch bên kia không phải là Cửu Tuyệt ở Chân giới Dương.

 
Dù sao bây giờ hắn chính là đang muốn có một cuộc chiến xứng danh, cho dù kẻ địch là ai cũng được.

 
Bên phía Chân giới Âm lần này cũng đã có hơn một trăm người đến, nhưng mà thực lực thì không phải bọn người Cửu Tuyệt, Ám Cơ trước đây có thể so sánh được.

 
Đế Cảnh ngũ trọng lên đến hơn sáu mươi người, Đế Cảnh lục trọng cũng có khoảng tám người.

 
Sau khi đám người Ám Cơ bị giết, một ký hiệu đã xuất hiện trên người Thành Ca.

 
Đương nhiên Xích Âm Cung cũng không thể nào bỏ qua được, những tôn giả trong tông trực tiếp dùng Truyền tống thuật đưa những môn đồ đến với tốc độ “nhảy dù” nhanh nhất để bắt đầu trả thù.

 
Trước khi lên đường, bọn họ còn cho rằng kẻ địch là Chân giới Dương.


 
Đuổi tới nơi này mới phát hiện ra, thì ra lại là thổ dân của Tiên Giới.

 
Thổ dân của Tiên Giới làm sao có thể giết chết được nhóm môn đồ kia chứ?
 
Bọn họ đang cảm thấy ngạc nhiên thì đúng lúc đó Mãng Dã xuất hiện.

 
“Đế Cảnh lục trọng?”
 
Nói thật là một số người của Xích Âm Cung bị dọa cho sợ hết hồn.

 
Thổ dân có khả năng tu luyện đến mức này sao?
 
May lần này vị trưởng lão dẫn đầu là Đế Cảnh thất trọng sơ kỳ, nếu không thật sự sẽ uổng phí công sức ra tay lần này rồi.

 
Nhìn những “người xem” ở phía sau bay ra từ Tiên Giới, Mãng Dã ngó nghiêng xung quanh tự hào.

 
Ý chí chiến đấu của hắn lại càng dâng trào lên.

 
Hắn chỉ về phía đối diện lớn tiếng khiêu khích.

 
“Ai là người dẫn đầu, còn không mau cút ra đây?”
 
“So với ta thấp hơn một trọng mà còn dám hung hăng càn quấy như vậy sao?”
 
Vị trưởng lão Đế Cảnh thất trọng dẫn đầu kia cũng có phần khó hiểu.

 
Chẳng lẽ đối phương có con át chủ bài đặc biệt nào đó?
 
Hắn chậm rãi bay ra.

 
Tỉ mỉ quét một vòng về hướng Mãng Dã.

 
Đúng là Đế Cảnh lục trọng trung kỳ không sai, cuối cùng thì sự tự tin này ở đâu ra chứ?
 
“Các ngươi quả thật là quá ngạo mạn!” Hắn lạnh lùng nói.

 
Mãng Dã cũng quét một chút cảnh giới của hắn, phát hiện mình không thể nào nhìn ra được.

 
Hắn không kiềm chế được sự sửng sốt.


 
Chẳng lẽ cảnh giới của người này cao hơn mình sao?
 
Không thể chứ?
 
Không phải nói là tam đại chân giới không có nhiều hứng thú với Tiên Giới, sẽ không phái cao thủ quá mạnh đến can thiệp vào bên này sao?
 
Hay là dùng tiên bảo che giấu tu vi chứ?
 
Nghĩ đến sau lưng có nhiều “Phụ lão hương thân” đang nhìn như vậy, tuyệt đối thanh thế không thể yếu đi, hắn ổn định tâm trạng lại một chút.

 
Hai tay hắn chống nạnh ngạo nghễ nói: “Ngạo mạn thì sao chứ, không ngông cuồng thì làm sao còn coi là tiên nhân được? Lão tửs sẽ đánh chết những thứ cặn bã như các ngươi.


 
“Ha ha!”
 
Trưởng lão ở phía đối diện kia bị hắn làm cho cảm thấy vô cùng tức cười.

 
Má nó, sống nhiều năm như vậy, đã từng thấy những thứ hung hăng càn quấy, nhưng chưa từng thấy có sự kiêu ngạo đến mức này.

 
Ngươi giết môn đồ của Xích Âm Cung bọn ta, sao còn có thể tự tin chắc chắn như vậy?
 
“Giết môn đồ của môn phái bọn ta, xem ra các hạ không định cho phái ta một lý do hợp lý đúng không?”
 
Giết môn đồ của các ngươi?
 
Lúc nào chứ?
 
Mãng Dã cũng chỉ hơi khó hiểu một chút, ngay sau đó lại tiếp tục vỗ ngực ngang ngược nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta giết người của các ngươi rất vui vẻ, sao nào sao nào?”
 
“Ngươi còn muốn tìm ta để được giải thích cái gì? Muốn chết sao?”
 
Mọi người của Tiên Giới ở phía sau trố mắt nhìn nhau, Mãng Dã Đại Đế hôm nay thật đúng là có khí phách một cách khác thường nha!
 
Có khí phách cũng có chút ngang ngược.

 
“Tốt lắm!”
 
“Mãng Dã Đại Đế mạnh mẽ!”
 
“Đại ca đánh cho bọn họ tan nát!”
 
“Dương cao uy quyền của Tiên Giới ta!”
 
Tiếng reo hò cổ vũ của bọn họ làm cho Thành Ca cũng có phần hơi sửng sốt.

 
Các ngươi không nhìn thấy thực lực khác biệt sao?
 
Phía đối diện ước chừng có khoảng tám Đế Cảnh lục trọng, người dẫn đầu lại còn mạnh hơn, bất cứ người nào cũng có thể vượt qua được Mãng Dã thì phải?
 
Chẳng lẽ hắn che giấu năng lực sao?
 
Đám cao thủ của Xích Âm Cung ở đối diện suýt chút nữa bị làm cho tức đến vỡ phổi.

 
Chân giới Dương và Chân giới Hỏa thì thôi không nói, thậm chí ngay cả thổ dân của Tiên Giới cũng không coi mình ra gì sao?
 

Đúng thật là lố lăng!
 
“Được, rất tốt!”
 
Đế Cảnh thất trọng dẫn đầu kia cũng không nhịn được nữa, loảng xoảng lấy Chân Khí của mình ra sử dụng.

 
“Ngược lại ta muốn xem một chút, cuối cùng thì ngươi có con át chủ bài nào!”
 
Có lẽ là ở Chân giới Lực bị thua thiệt, cuối cùng Mãng Dã cũng thay đổi phong cách không cần binh khí trước kia của mình, cũng sử dụng một chuôi trường côn tam giai.

 
“Tới đi, ông nội đây đã sớm không thể chờ đợi! ”
 
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã xông lên tấn công.

 
Chỉ một thoáng, hai người đánh cho trời đất u ám nhật nguyệt không còn ánh sáng!
 
Tiên nhân vây quanh xem ở phía sau là một tập đoàn khen ngợi, những Đại Đế khác ở Man Giới cũng gào khóc hú hét.

 
Nhưng mà Khương chưởng môn lại âm thầm lắc đầu.

 
Năng lực chiến đấu này của Mãng Dã, đang không có tiền đề là căn nguyên lực mà có thể phát huy đến mức này quả thật là rất kinh ngạc.

 
Nhưng vấn đề là, khoảng cách để chiến thắng tên Đế Cảnh thất trọng ở đối diện là vô cùng xa vời.

 
Đối phương đến từ Chân giới Âm, mà bây giờ căn nguyên âm đã đến Tiên Giới bên này, đối phương còn có thể tiếp tục mượn để dùng.

 
So sánh một chút như vậy cũng khó tránh khỏi có chênh lệch quá lớn rồi.

 
Tên trưởng lão Đế Cảnh thất trọng kia ban đầu thấy Mãng Dã tự tin như vậy, vừa mới bắt đầu dâng trào tấn công, hắn còn lau mồ hôi một cái.

 
Cứ đánh như vậy, dần dần cũng nếm trải qua được mùi vị.

 
Cái này cũng chẳng có gì đáng chú ý.

 
“Hừ!”
 
“Uổng công ta bị sợ đến giật mình, thật là đáng căm hận!”
 
Dò xét qua đối phương xong, hắn lập tức yên tâm liều mạng tấn công.

 
Mà hắn chỉ vừa tiến lên một cái, Mãng Dã quả nhiên đã không chịu nổi.

 
Lão huynh cũng cảm giác được có cái gì đó không đúng.

 
Không phải là kẻ địch chỉ mạnh hơn một chút thôi sao?
 
Đồng ý là Đế Cảnh ngũ trọng, chờ mình ra sân rồi một chùy nổ tung chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui