Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Minh Đồng cũng ý thức được vấn đề này.

 
Nếu Khương Thành chiếm được tế đàn màu vàng, thì Vu đồ sẽ nhận hắn làm chủ.

 
Nhưng hắn hoàn toàn không phải người của Vu tộc.

 
Thậm chí cách đây không lâu, vẫn còn tính là có mối quan hệ thù địch với Vu tộc.

 
Một khi hắn trở thành chủ nhân của Vu đồ, há chẳng phải có nghĩa là sau này Vu tộc sẽ mất đi một chí bảo hay sao?
 
Lúc suy nghĩ này nổi lên, hắn lập tức hoảng sợ.

 
“Vốn dĩ Vu đồ là nền tảng của tộc ta, chuyện này phải làm sao mới tốt đây?”
 
Nhìn thấy Khương Thành dừng lại trong bức tranh, chỉ cách tế đàn màu vàng một bước chân, hắn biết rõ bản thân hoàn toàn không có sức ngăn cản chuyện này xảy ra.

 
Hắn chỉ có thể trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng, thở dài.

 
Bỏ đi.

 
Hy vọng hắn nể mặt Lam Đề, sau này đừng làm khó dễ Vu tộc quá.

 
Mà ở trong Vu đồ, Khương Thành cũng rơi vào một lựa chọn khó khăn.

 
Nếu như bên cạnh không có Lam Đề, hắn sẽ chiếm lấy Vu đồ làm của riêng mà không hề do dự, dù sao thì có lợi không chiếm là đồ khốn.

 
Từ trước đến nay Thành ca vẫn luôn kiếm chác.

 
Nhưng nếu như bản thân chiếm lấy nó, vậy thì Lam Đề sẽ không còn cơ hội nào nữa.

 
Suy nghĩ kỹ một chút, bản thân có ba ngàn huyền văn, kiếm đạo hoàn mỹ, kỹ năng Thiên Đạo, lực trọc, Thiên Hồn…
 
Thật ra Vu đồ chỉ có thể xem như là tô điểm.

 
Mà đối với em gái Lam nhiều năm không gặp, Vu thuật là tất cả những gì nàng có.

 

Ý nghĩa của Vu đồ với nàng, hẳn là giống như hệ thống với bản thân, nhỉ?
 
“Ôi, tại sao ta phải tốt với ngươi như vậy?”
 
Hắn nới lỏng tay phải ra, sau đó đẩy đám mây đại diện cho Lam Đề.

 
Em gái Lam không nghe thấy giọng của hắn.

 
Nhưng mà nàng có thể cảm nhận được có ai đó đang đẩy bản thân ra.

 
Nàng không biết phía trước là tế đàn màu vàng, trong lòng đột nhiên sợ hãi, đang định chống cự thì đã bị đẩy lên.

 
Vào khoảnh khắc tiếp theo, tế đàn màu vàng sáng rực rỡ!
 
Tất cả mọi người bên ngoài đều nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu.

 
18.

000 mảnh vỡ của Vu đồ được ánh sáng vàng lấp đầy cùng một lúc, vô cùng chói mắt.

 
Lúc ánh sáng vàng biến mất, tất cả những khe hở nhỏ đều biến mất.

 
Toàn bộ bức đồ giống như đã được phục hồi, từ chiếc gương bị đánh vỡ vụn thành nhiều mảnh trước đây đã trở thành một chỉnh thể hoàn hảo.

 
Mà ở trung tâm của chỉnh thể, Lam Đề lơ lửng trên tế đàn màu vàng.

 
18.

000 luồng ánh sáng lấp lánh nhanh chóng hội tụ vào giữa ấn đường của nàng, biến mất ngay lập tức.

 
Mặc dù mọi người bên ngoài chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng bọn họ biết rằng, đây là nghi thức nhận chủ của Vu đồ.

 
Kể từ lúc này, Lam Đề đã trở thành chủ nhân thật sự của Vu đồ.

 
Nếu so sánh thì sự cho phép một phần nhỏ của đại tế tư trước đây thì hoàn toàn chẳng là gì cả.

 
Hồn Tổ hét lên trong sự khó tin.

 

“Hắn bị ngu sao?”
 
“Cơ hội như vậy, thế mà lại chắp tay nhường cho người khác?”
 
Tất cả các tế tư và Thiên Vu có mặt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ầm ĩ hoan hô.

 
“Quá tốt rồi!”
 
“Quá tốt rồi!”
 
“Người chiếm lấy tế đàn màu vàng là tộc trưởng của tộc ta đó!”
 
Thậm chí còn có người kích động đến mức khoa tay múa chân, vui mừng đến mức phát khóc.

 
“Hu hu hu, trời tội nghiệp, trời phù hộ cho tộc ta mà…”
 
“Vu đồ nhận Lam Đề tộc trưởng làm chủ là lợi khí mạnh nhất của tộc ta.

Từ nay về sau, tộc ta sẽ không sợ bất kỳ kẻ thù hùng mạnh nào nữa!”
 
“Cái này không phải là trời tội nghiệp.


 
Đại tế tư nhìn chằm chằm vào cuộn tranh đó, Khương Thành chỉ còn cách tế đàn một bước.

 
Hắn biết rất rõ rằng thứ này hoàn toàn là do người này ban tặng.

 
Nếu như không có sự giúp đỡ của hắn, cho dù Lam Đề thực sự có thiên phú yêu nghiệt có thể có được Vu đồ thì cũng không phải là ngày hôm nay.

 
Có thể là mười tỷ năm sau, có thể là một trăm tỷ năm, thậm chí là ngày Vu tộc tiêu vong.

 
Không chỉ là hắn, rất nhiều người sau khi tha hồ vui vẻ, biểu cảm cũng đã dần trở nên xấu hổ.

 
Giờ phút này, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến câu nói ‘Trời đất không cứu được nàng, nàng cũng chưa từng dựa vào trời đất’ cuối cùng của Khương Thành.

 
Khi đó, bọn họ tức giận ‘Không dựa vào trời đất, lẽ nào dựa vào ngươi’?
 
Sự thật hiện tại chứng minh, thật sự dựa vào Khương Thành.

 

Người bị bọn họ xem như là tâm ma của tộc trưởng, hy vọng Lam Đề quên đi nhất.

 
Điều này thật mỉa mai làm sao?
 
“Tại sao hắn lại làm như vậy?”
 
Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu bọn họ, không ai có thể trả lời được.

 
Đứng trước cơ hội kiểm soát Vu đồ, ai có thể chắp tay nhường cho người khác?
 
Điều này đòi hỏi định lực và tầm nhìn lớn đến mức nào?
 
Không thể hiểu được, Minh Đồng vậy mà sinh ra một chút khâm phục với Khương Thành.

 
Bởi vì bản thân hắn không thể làm được.

 
Người duy nhất trong số tất cả mọi người có mặt có thể hiểu được cách làm này của Khương Thành cũng chỉ có Kỷ Linh Hàm.

 
Cũng giống như khi đó ở Hạ giới, Khương chưởng môn cũng ban cho bản thân bộ linh giáp tốt nhất.

 
Đây là điểm hắn khác với những ‘Vị diện chi tử’ khác.

 
Mở mắt ra, cuối cùng Lam Đề cũng nhìn thấy Khương Thành.

 
Trở thành chủ của Vu đồ, 18.

000 không gian mảnh vỡ đều nằm trong mắt của nàng.

 
Đứng trên tế đàn màu vàng, cảnh tượng nàng nhìn thấy không khác gì bên ngoài.

 
Trong góc nhìn không còn là những đường nét và nút nữa, mà là trời xanh mây trắng và người nhớ mong đứng bên ngoài tế đàn chọc trời.

 
“Khương Thành…”
 
Sự bối rối do hàng loạt thay đổi kinh ngạc gây ra, tất cả đều biến mất vào lúc này.

 
Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại, không nghĩ đây là cảnh trong mơ hư ảo, chỉ là cuối cùng niềm vui không thể dằn xuống.

 
Đáng tiếc là, Thành ca không thể nghe thấy giọng nói của nàng.

 
Lúc đưa Lam Đề đến đích, hắn lập tức tắt góc mắt thứ tư.

 
Một giây một trăm vạn là rất đắt.

 

Một đường chạy như điên trước đó tổn hao hơn ba trăm triệu điểm tiên nguyên, khiến hắn khá đau đớn.

 
Hiện tại hắn chỉ biết rằng hẳn là Lam Đề đã thành công, bởi vì tất cả những đường nét và nút trước mặt vào một cái chớp mắt vừa rồi, lúc này đều đang run lên.

 
Sau đó, hắn lập tức cảm nhận được tay của bản thân được người khác nắm lấy.

 
Đó là một bàn tay mảnh khảnh với những đầu ngón tay ấm áp, mềm mại như thể không hề có xương.

 
Trên tay truyền đến một lực kéo không quá lớn, thuận theo lực đó, hắn mỉm cười tiến lên một bước.

 
Cũng chính thức đứng trên tế đàn màu vàng.

 
Những đường nét và nút trước mặt bị quét sạch trong tích tắc, biến thành trời xanh mây trắng.

 
Cùng lúc đó, tế đàn màu vàng dưới chân lặng lẽ tan thành vô số điểm sao màu vàng.

 
Giống như bị ánh mặt trời gay gắt thu hút, lần lượt hướng về phía Khương Thành.

 
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đều chìm vào trong cơ thể hắn.

 
Thành ca chưa kịp đoàn tụ trong một thời gian dài, trong đầu lại nhiều thêm vô số ‘kiến thức’.

 
Những kiến thức đó là các đường nét và nút trước đó tượng trưng cho ý nghĩa gì, nếu chạm vào chúng sẽ mang lại điều gì, mối liên hệ giữa chúng là gì, chúng sẽ có phản ứng như thế nào khi kết hợp với nhau.

 
Lúc trước khi Khương Thành hack góc nhìn đến cấp thứ hai còn từng oán thầm bản thân không biết chúng có ý gì, nhìn rõ thì có ích lợi gì.

 
Mà hiện tại, trong đầu hắn chẳng khác nào đã xuất hiện tất cả các chú thích.

 
Vì có quá nhiều loại nút và đường nét kết hợp trong Vu đồ, quả thật giống như một bộ bách khoa toàn thư phong phú.

 
Chỉ cần hắn sắp xếp tất cả những ‘chú thích’ đó, đút kết ra quy luật, vậy thì hắn sẽ có được tất cả Vu thuật ẩn chứa trong Vu đồ này.

 
Đó là một bảo tàng khổng lồ vượt trội hơn hẳn Vu thuật hiện có của Vu tộc!
 
Điều này khiến Khương Thành không thể không xúc động, mất cái này được cái khác mà.

 
Chỉ là hình như bảo tàng này không có ý nghĩa gì với bản thân thì phải, lẽ nào bản thân còn phải nghiên cứu những ‘chú thích’ này mỗi ngày?
 
Mọi người bên ngoài đều há hốc mồm.

 
Hóa ra tế đàn màu vàng này còn có thể thuộc sở hữu của hai người cùng một lúc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận