Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Đắm chìm ý thức vào Toàn Cơ Đồ đã không gặp từ ​​lâu, Khương Thành lại nhìn thấy thế giới trong bức tranh một lần nữa.

 
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt trực tiếp khiến hắn kinh ngạc đến phát ngốc.

 
Lần cuối cùng hắn kiểm tra Toàn Cơ Đồ là khi hắn đang ở Cổ Tiên Giới.

 
Dựa trên tốc độ dòng chảy thời gian trong Toàn Cơ Đồ, hiện tại trôi qua bao lâu đã không thể tính được.

 
Vào lúc đó, thế giới trong bức tranh về cơ bản là cây rừng xanh tươi, núi non, sông suối và đại dương, đầy đủ mọi thứ.

 
Trong khu vực mà A Hoàng và Tiểu Bạch ở, nồng độ Tiên Nguyên Chi Khí đã vượt quá mức trung bình của Cổ Tiên Giới.

 
Nhìn chung, đó là một thế giới rộng lớn hưng thịnh.

 
Nhưng lúc này, thứ hiện ra trước mắt hắn chỉ là một hòn đảo nhỏ chỉ vẻn vẹn vài trăm mét.

 
Bên ngoài hòn đảo nhỏ này, là bóng tối vô tận.

 
Trong bóng tối không có bất kì vật chất gì, ngay cả thời gian và không gian cũng không tồn tại.

 
“Sao có thể như vậy?” 
 
Lần đầu tiên Khương Thành cảm nhận được sự hoảng loạn.

 
“Lẽ nào thế giới trong bức tranh này đã qua quá lâu, đã đến ngày tàn lụi tiêu vong?” 
 
Ngược lại hắn không quan tâm đến việc Toàn Cơ Đồ đã không còn nữa.

 
Cho đến nay, hắn làm màu cũng không dựa vào không gian bảo đồ này, cũng đã rất lâu không dùng đến.

 
Nhưng mà A Hoàng và Tiểu Bạch có thể sẽ xảy ra chuyện hay không? 
 
Hắn nhanh chóng nhìn thấy cả hai người họ.

 
Tất cả những đứa trẻ đều sống tốt, nhưng tinh thần của chúng hơi bất thường.

 
A Hoàng đang nắm lấy bùn đất xung quanh nhét vào miệng.

 

Còn Tiểu Bạch thì nằm sấp ở mép hòn đảo nhỏ, hai tay hướng ra ngoài, không biết đang tìm gì.

 
Trong lòng Thành ca nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

 
Không phải là toàn bộ thế giới Toàn Cơ Đồ này bị các ngươi cứ như vậy mà ăn sạch đó chứ? 
 
“Ba!”
 
“Mẹ!” 
 
Nhìn thấy hình chiếu ý thức của hắn xuất hiện, hai đứa trẻ dừng lại động tác ban đầu, vui vẻ chạy tới.

 
“Toàn Cơ Đồ thành ra thế này rồi, hai đứa lưu lạc đến mức ăn đất cũng không biết tự mình đi ra sao, còn ở bên trong làm gì?”
 
Hai đứa trẻ nhìn nhau, cười khúc khích.

 
Lúc này mới theo hắn rời khỏi Toàn Cơ Đồ, cùng hắn trở về thế giới bên ngoài.

 
Mà cũng đúng vào lúc này đột nhiên xảy ra thay đổi kỳ lạ.

 
Vừa xuất hiện bên ngoài, đột nhiên Tiểu Bạch trở thành một tia bạch quang, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

 
Chỉ còn lại một mình A Hoàng ở lại bên cạnh Khương Thành.

 
“Tình huống gì đây?” 
 
Thành ca nhanh chóng tế thần niệm ra, tìm kiếm ra phía xa.

 
Nhưng cho dù hắn có cảm nhận xa bao nhiêu, cho dù cuối cùng trực tiếp dùng thần hồn ly thể cảm nhận khắp nơi, cũng không thể tìm ra được chút dấu vết nào.

 
Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng thần hồn của hắn cũng trở lại trong cơ thể.

 
“Ngươi biết Tiểu Bạch đã đi đâu rồi không?” 
 
Hình dạng không hề thay đổi, A Hoàng vẫn là dáng vẻ của một thiếu nữ, lắc hai bím tóc đuôi ngựa một cách ngây thơ.

 
“Ta không biết!” 
 
“Thực sự không biết?” Thành ca nhìn nàng một cách nghi ngờ.

 
“Ừm ừm.


” 
 
“Ngươi và Tiểu Bạch đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, hẳn phải biết một số chi tiết đặc biệt chứ, phải nói sự thật với cha.

” 
 
“Mẹ không tin ta sao?” 
 
Trong đôi mắt to đen láy của A Hoàng hiện lên nỗi oan ức.

 
Kỷ Linh Hàm ở bên cạnh đau lòng ôm nàng vào lòng.

 
Đương nhiên các đệ tử khác của Phi Tiên Môn cũng còn nhớ cổ tinh linh này, tất cả đều vây quanh nở nụ cười.

 
“Ôi, đã nhiều năm không gặp, vẫn rất đáng yêu.


 
“Em gái còn nhớ ta không?”
 
“Nhớ muốn chết ta rồi, đến cho dì ôm nào…”
 
Trong một lúc, thế mà Thành ca lại bị thất sủng một cách hiếm thấy.

 
Hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc hỏi A Hoàng, chuyển sang hỏi hệ thống.

 
“Lão huynh, ngươi có biết đột nhiên con trai ta đi đâu rồi không?”
 
“Câu hỏi này không liên quan gì đến hệ thống.

” 
 
Hệ thống từ chối trả lời.

 
“Chết tiệt!” 
 
Thành ca tức giận.

 
“Lý do năm đó Tiểu Bạch có thể sinh ra linh trí, biến thành hình người, không phải là do ngươi thúc đẩy sao?”
 
Năm đó, Khương Thành và các tu sĩ của vạn vực ở Hạ giới, vừa mới bay lên đến Định Thiên thành của Hạ tiên giới.

 
Tinh hạch của Định Thiên thành đã giết hắn một lần, sau đó hệ thống đã mở hack hồi sinh, biến tinh hạch thành Tiểu Bạch, còn nhận hắn là cha.


 
Địa vị của tinh hạch không cao, chỉ là bị Tiên Đế chế tạo lúc đó dùng để điều khiển trung tâm tinh thể của một tòa Tiên thành mà thôi.

 
Xét về mức độ đặc biệt còn thua xa A Hoàng về mức độ huyền bí.

 
Nhưng sau khi Tiểu Bạch được hệ thống biến đổi, lại nuốt nhiều tinh hạch hơn thì đã không còn bị xem là tinh hạch trước đây nữa.

 
“Nó cũng có thể xem như là do một tay ngươi tạo ra, sao có thể nói nó không liên quan gì đến hệ thống?”
 
“Nơi ở hiện tại của nó, không liên quan gì đến hệ thống.

” 
 
Trong lòng Khương Thành khẽ động.

 
“Ý của ngươi là, nó chưa chết?”
 
Hệ thống không nói lời nào.

 
Cuối cùng Khương Thành hỏi: “Ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết hắn còn ở Nguyên Tiên Giới hay không.

” 
 
Hệ thống im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng cho một tin chính xác.

 
“Còn.


 
Sau khi xác nhận Tiểu Bạch vẫn còn sống ở Nguyên Tiên Giới, Khương Thành thở phào nhẹ nhõm.

 
Những ngày sau đó, A Hoàng vào ở tiên mạch phía dưới, nâng cấp đẳng giai của tiên mạch lên mà không hề hồi hộp.

 
Vốn dĩ nơi đóng quân của Phi Tiên Môn là bảo địa, nồng độ tiên lực và mức độ hoạt động của căn nguyên đều tăng vọt, thậm chí còn đạt đến trình độ của Thiên Cung.

 
Có thể nói Khiếu Mang vực là thắng cảnh đỉnh nhất.

 
Tất cả các đệ tử đều xem như là bình tĩnh, còn phía Thiên Lang quân đoàn thì xem như là mở rộng tầm mắt.

 
Vì dạo gần đây Phi Tiên Môn khá bình lặng, cũng không có chiến sự gì nên mọi người lần lượt bước vào trạng thái bế quan.

 
Đám người Đan Thái, Nguỵ Miểu, Mông Thuần và Xích Linh không ở trước mặt Thành ca, nhưng bọn họ vẫn rất nghiêm túc tu luyện, nếu không sẽ không thể đạt tới Đạo Tôn.

 
Điều này khiến bên cạnh Thành ca ngày càng vắng vẻ.

 
Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng bản thân cũng nên tu luyện chăm chỉ.

 
Lần cuối cùng hắn ăn dược và tu luyện là vào thời kỳ hắn ở Thiên Cung.


 
Sau khi kiểm tra cẩn thận, những năm qua đan dược thu được cũng không nhiều.

 
Chiến lợi phẩm chủ yếu là trọc ma và Cô Thần Giới, cũng không có đan dược.

 
Bỏ ra nửa tháng, sau khi ăn hết tất cả đan dược, sức mạnh của hắn đã tăng lên một chút, nhưng cảnh giới vẫn dừng ở Đạo Tôn.

 
Hắn cũng đổi tất cả vật liệu cấp thấp, đạo khí và bí bảo mà hắn không sử dụng được trong những năm này thành điểm tiên nguyên.

 
Trong lần kiểm tra cuối cùng, điểm tiên nguyên của hắn đã lên tới 684,1 tỷ.

 
Còn những vật liệu cao cấp còn lại và hài cốt của trọc ma thì hắn vẫn cất giữ.

 
Vật liệu có thể dùng để luyện đan luyện khí, hài cốt trọc ma là do hệ thống thu giá quá thấp, nên tốt hơn là nên bán cho những tiên nhân khác để đổi lấy đan dược.

 
Điểm tiên nguyên hàng trăm tỷ là rất nhiều, Khương Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nâng cấp cấp bậc quy tắc.

 
Hiện tại hắn chỉ có bốn đồ đằng căn nguyên, lần lượt là Băng, Đan, Thuỷ, Tử.

 
Mà quy tắc tử, còn là vì sự gia tăng của bản thân Kỵ Khuyết kiếm mới có đồ đằng căn nguyên.

 
“Thể diện này rõ ràng là không đủ.

” 
 
Huyền Văn đạt đến thập tứ trọng, là cấp bậc lĩnh hội quy tắc của cấp độ đỉnh cao của Đạo Thánh.

 
Mà điều này cũng có nghĩa là một khi liên kết với căn nguyên, đó là quy mô của đồ đằng căn nguyên.

 
Nhưng muốn từ thập tam trọng đến thập tứ trọng, cái giá cần phải trả cũng rất cao, mỗi một môn đều cần một trăm hai mươi tỷ điểm tiên nguyên.

 
Khương Thành nghiến răng nghiến lợi, nâng huyền văn kiếm, huyền văn hủy diệt, huyền văn giết chóc, huyền văn tốc độ dễ sử dụng hơn trong trận chiến lên một mạch đến thập tứ trọng.

 
Ngay sau đó, cũng tăng cường huyền văn tử lên một chút.

Để tránh việc thay đổi binh khí, căn nguyên tử sẽ rơi xuống hư ảnh căn nguyên.

 
Chỉ trong vài chục giây, đồ đằng căn nguyên của hắn đã trở thành tám toà, dễ dàng vượt qua Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh.

 
Mà căn nguyên tử đạt đến thập tứ trọng, dưới sự gia trì của Kỵ Khuyết kiếm đã lờ mờ vượt qua cấp độ giới hạn của Đạo Thánh.

 
Trông có vẻ cực kỳ phi thường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận