Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khi chư vị Thần Quân của Thiên Cung canh cánh trong lòng về Ma Hành tinh hà, năm vị Đạo Thánh của Tịnh Trúc Tiên Phủ cũng đang thảo luận về địa bàn vừa mới thu phục này.

 
Mông Đoan Đạo Thánh cầm đầu liếc nhìn bốn vị đồng môn khác.

 
“Ma Hành tinh hà được đánh hạ, các ngươi ai nguyện đi tiếp nhận?”
 
Nơi đánh hạ được đương nhiên phải phái người đi đóng quân, bằng không thì không tính là thuộc về Khiếu Mang vực rồi.

 
Mông Ung Đạo Thánh ở một bên lắc đầu.

 
“Đại sư huynh lại hà tất phải thử bọn ta?”
 
“Mặc dù Ma Hành tinh hà này thật sự đã đánh hạ được, nhưng nhận không được.


 
Năm đệ tử thân truyền của Tịnh Trúc Đạo Thần bọn họ đều coi như là sư huynh đệ đồng môn.

 
Mông Việt Đạo Thánh đối diện gật đầu.

 
“Đúng vậy, đây là một trận chiến bại lớn nhất mấy năm gần đây của Thiên Cung đấy, bọn họ không thể không phản công.


 
“Hơn nữa là toàn lực phản công!”
 
Mông Ung Đạo Thánh trầm giọng nói: “Hiện nay, ai đến Ma Hành tinh hà, người đó sẽ đón lấy sự báo thù như lôi đình của Thiên Cung.


 
“Đó đã định trước sẽ là một trận tấn công trực diện.


 
“Nhưng chúng ta cũng không thể không quan tâm chứ.


 
Mông Bích Đạo Thánh chau mày: “Phi Tiên môn đã đánh giành lại địa bàn rồi, nếu chúng ta không dám nhận lại thì cả Khiếu Mang vực sẽ cười cho, thanh danh của Tiên phủ sẽ bị đả kích nặng nề.


 
“Ai nói chúng ta không dám nhận lại chứ?”

 
Nụ cười của Mông Đoan Đạo Thánh trở nên cao thâm khó lường.

 
“Tam Thánh của Nguyệt Nghiêm Sa Hải kia đến nay cũng còn chưa từng nhận lấy nhiệm vụ của tiền tuyến đấy.


 
Bốn tên Đạo Thánh khác của Tiên Phủ chợt hơi sửng sốt, sau đó nhao nhao cười lớn lên.

 
“Tuyệt!”
 
“Tuyệt đấy!”
 
Tam Thánh của Sa Hải đã lôi kéo không ít Đạo Thánh ở Trúc Tiên cung, vốn chính là người tiên phong chống lại Tiên Phủ.

 
Nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, vừa hay phái bọn họ đi xông pha nơi tai hoạ, để bọn họ đóng quân ở Ma Hành tinh hà.

 
Một khi Thiên Cung ồ ạt phản công, vậy người gặp tổn thất nghiêm trọng cũng là đối thủ của Tiên Phủ, đây chính là mượn đao giết người.

 
Sau khi nhiệm vụ này phát xuống, Nguyệt Nghiêm Sa Hải bên kia quả nhiên phản ứng kịch liệt, kiên quyết không đồng ý.

 
“Dựa theo trình tự trực luân phiên chế định khi xưa, Nguyệt Nghiêm Sa Hải chúng ta vẫn phải đợi bốn vòng nữa mới sẽ đến lượt, ít nhất là một ngàn vạn năm sau mới có nhiệm vụ!”
 
“Hiện tại phái chúng ta đến đó, đó là không hợp quy củ nghiêm trọng!”
 
Tam Thánh Sa Hải cũng không ngốc, thứ Mông Đoan Đạo Thánh có thể nhìn ra, bọn họ cũng có thể nhìn ra.

 
Nhiệm vụ lần này chính là cái hố lớn, không thể nhận.

 
Đối mặt với sự chống đối của Sa Hải, Tịnh Trúc Tiên Phủ bên này đã quả quyết mở ra đại hội tiến lệnh của Trúc Tiên cung.

 
Do tất cả thượng đàm, trung đàm, hạ đàm của Trúc Tiên cung cùng nhau “bỏ phiếu” quyết định.

 
Cuối cùng, số tiến lệnh đồng ý Nguyệt Nghiêm Sa Hải đi Ma Hành tinh hà đóng quân nhiều hai mươi mốt nghìn không trăm năm mươi tư.

 
“Đây là quyết định của Trúc Tiên cung đấy!”
 
“Khôi Tàng Đạo Thánh, ngươi còn lời gì để nói không?”
 

“Hay là ngươi vẫn muốn kháng lệnh không thuận theo?”
 
Ba vị Đạo Thánh Khôi Tàng, Hắc Đặc, Bạch Tân rất rõ ràng, kết quả tiến lệnh của Trúc Tiên cung lớn hơn tất cả.

 
Nếu như vẫn không đi, vậy Nguyệt Nghiêm Sa Hải cực kì có khả năng sẽ bị loại bỏ ra bên ngoài Trúc Tiên cung.

 
Từ đó ở Khiếu Mang vực sẽ không còn có quyền lên tiếng nữa.

 
Dưới tình huống Mông Đoan Đạo Thánh làm chủ đàm, bọn họ có thể kéo khoảng cách của số tiến lệnh đến chỉ còn lại hai vạn, đã coi như là liều hết toàn lực.

 
Cục diện hiện tại, bọn họ đã vô lực thay đổi, dường như chỉ có một con đường nhận mệnh.

 
“Còn có Phi Tiên Môn!”
 
Thời khắc mấu chốt, Khôi Tàng Đạo Thánh đã nghĩ đến hi vọng nghịch chuyển.

 
“Ngoại trừ Kỷ Linh Hàm buông bỏ quyền lợi ra, Phi Tiên Môn vẫn còn bốn vị Đạo Thánh Khương Thành, Lâm Ninh, Mạc Trần, La Viễn!”
 
“Chỉ cần bọn họ không đồng ý để bọn ta đi Ma Hành tinh hà, vậy bọn ta sẽ không cần đi nữa!”
 
Trải qua chuyện dễ dàng tiêu diệt Ngọc Thông Đạo Tôn ở địa cung lần trước, thân phận Đạo Thánh của Khương Thành đã được công nhận.

 
Hiện tại Phi Tiên Môn có năm vị Đạo Thánh, đây cũng coi như là bí mật công khai.

 
Chỉ có điều, ngoại trừ Kỷ Linh Hàm quanh năm không quan tâm phân tranh ra, bốn vị khác vẫn không đến Trúc Tiên cung nhận lấy thượng đàm lệnh của mình mà thôi.

 
Một thượng đàm bằng với một vạn lệnh đấy.

 
Nếu như toàn bộ Khương Thành, Lâm Ninh, Mạc Trần, La Viễn đều không đồng ý, số tiến lệnh của Nguyệt Nghiêm Sa Hải bên này lập tức đảo ngược, vậy bọn họ sẽ không cần đến tiền tuyến nữa.

 
Trúc Tiên cung rất nhanh đã liên hệ với Phi Tiên Môn.

 
Tiên khí truyền tin bên kia đều đã nhìn thấy cảnh tượng hơn ba mươi vị Đạo Thánh đối diện kia, giống như hội nghị truyền hình.

 

“Bảo bọn ta bỏ phiếu?”
 
Đây là lần đầu tiên Khương Thành gặp mặt năm tên Đạo Thánh của Tiên Phủ cùng với ba tên Đạo Thánh của Sa Hải.

 
“Đúng vậy!”
 
Mông Đoan Đạo Thánh làm chủ đàm nghiêm nghị nói: “Ma Hành tinh hà là Phi Tiên Môn các ngươi đánh hạ được, hiện tại cần phải phái người tiếp nhận!”
 
“Tinh hà là nơi quan trọng của tiền tuyến, cho nên bọn ta định phái Nguyệt Nghiêm Sa Hải thực lực hùng hậu đi đến trấn thủ!”
 
“Nhưng mà bọn họ không để ý đến đại cục, từ chối đi đến! ”
 
Lời của hắn chưa dứt, Bạch Tân Đạo Thánh ở bên trái cảnh tượng đã gấp không thể chờ được ngắt lời.

 
“Khương đạo hữu, Kỷ chưởng môn, dựa theo trình tự trực luân phiên, hiện tại vẫn chưa đến lượt Nguyệt Nghiêm Sa Hải bọn ta xuất chinh, đây là chuyện không hợp quy củ.


 
“Rõ ràng Tịnh Trúc Tiên Phủ ỷ thế hiếp người, thói này không thể giúp thêm!”
 
“Ồ!”
 
Mông Đoan Đạo Thánh thản nhiên nói: “Lần trước Phi Tiên Môn xuất chinh, cũng không dựa theo thứ hạng trực luân phiên, lúc đó sao không thấy các ngươi đứng ra nói chuyện?”
 
“Lần đó tam Thánh Sa Hải các ngươi lại toàn bộ đồng ý đấy!”
 
Vẻ mặt của tam Thánh Sa Hải đã trở nên không tự nhiên.

 
Lần trước bọn họ cố ý muốn nhìn Phi Tiên Môn ăn quả đắng, ép đến bọn họ quay đầu lại đi nhờ cậy trận doanh phía mình.

 
Nào biết Phi Tiên Môn vậy mà lại dễ dàng hoàn thành.

 
“Đó là bọn ta tin tưởng thực lực của Phi Tiên Môn.


 
“Đúng vậy, bọn họ không phải là quả nhiên đã chiến thắng trở về rồi sao?”
 
Sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, Thành ca liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt trong đó.

 
Đám người này không dám đi canh giữ!
 
Sau khi cảnh tượng tạm thời cắt đứt, nội bộ Phi Tiên Môn đã bắt đầu thương lượng lại.

 
“Khương chưởng môn, chúng ta nên giúp ai?”
 
Mọi người đều hướng tầm mắt về phía Thành ca.

 
La Viễn lại là không cần suy nghĩ nói: “Vậy chắc chắn là giúp Nguyệt Nghiêm Sa Hải rồi, bằng không Tịnh Trúc Tiên Phủ há không phải là càng thêm thế lớn sao?”

 
Lâm Ninh cũng gật đầu.

 
“Đúng vậy, Nguyệt Nghiêm Sa Hải là đồng minh tiềm tàng của chúng ta.


 
“Phi Tiên Môn chúng ta muốn trở thành tông môn dẫn đầu của Trúc Tiên cung, vậy thì không thiếu được sự ủng hộ của bọn họ.


 
“Không bằng thừa dịp lần này giúp đỡ bọn họ, như vậy có thể có được thiện cảm của bọn họ.


 
“Tương lai chúng ta xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ giúp chúng ta.


 
Đối với Lâm Ninh ngày thường không quan tâm đến việc thông tục của tông môn mà nói, đây coi như là chủ động phân tích thế cục cực kì hiếm thấy rồi.

 
“Lâm sư tỷ nói có đạo lí.


 
Những người khác trong điện, như là Đan Thái Tần Sướng cũng đều nhao nhao gật đầu.

 
“Tịnh Trúc Tiên Phủ chắc chắn là coi chúng ta như kẻ địch mà đối đãi.


 
“Nếu như lại đắc tội với Nguyệt Nghiêm Sa Hải, vậy sẽ một thân một mình ở Trúc Tiên cung.


 
“Mặc dù lần trước tam Thánh Sa Hải không giúp chúng ta, nhưng đó đã là quá khứ rồi.

Vì tương lai của Phi Tiên Môn, lôi kéo bọn họ làm đồng minh rất cần thiết! ”
 
Thảo luận của bọn họ, khiến Thành ca nghe đến nhíu chặt lông mày.

 
Tình huống gì vậy?
 
Phi Tiên Môn dừng chân ở Khiếu Mang vực, còn cần phải lấy lòng Sa Hải đã từng ngoảnh mặt làm ngơ với mình?
 
Có ca ở đây, còn cần đồng đội đồng minh gì đó sao?
 
Hắn âm thầm bĩu môi, cuối cùng nhìn về phía Mạc Trần từ đầu đến cuối chưa nói một lời.

 
“Mạc trưởng lão, ngươi nghĩ như thế nào?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận