Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Được rồi, các ngươi thì sao?”
 
Khương Thành nhìn hai vị Tiên tướng của quân đoàn Thiên Lang ở trước mặt.

 
“Trước khi rút lui có cần ta ra một cái đóng dấu hay không?”
 
Bây giờ hắn cảm thấy đóng dấu hạ lệnh rất thú vị, có chút làm không biết mệt rồi.

 
“Khương chủ soái có ý gì?”
 
Hai vị Tiên tướng Mông Thuần và Xích Linh liên tục xua tay.

 
“Bọn ta không có ý định rút lui!”
 
“Quân đoàn Thiên Lang là dòng chính trung thành nhất của ngươi, đương nhiên là muốn tiếp tục theo ngươi chinh chiến tứ phương rồi.


 
Khương Thành có chút sững sờ.

 
“Các ngươi không có ý định quay về Thiên cung sao?”
 
“Các ngươi phải biết rằng, bây giờ ta đã là người của bên Khiếu Mang vực rồi.


 
“Theo ta trở về chính là thực sự phản bội Thiên Cung.


 
Mông Thuần và Xích Linh liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó bọn họ cùng với đám đội trưởng thống lĩnh ở phía sau cùng bật cười.

 
“Ha ha, Khương chủ soái nói vậy.


 
“Người lúc đầu cung cấp cho bọn ta trang bị và tài nguyên tu luyện chính là ngươi, người xây dựng lại sự tự tin cho bọn ta cũng là ngươi.


 
“Vậy nên đương nhiên trước tiên phải trung thành với ngươi, Thiên Cung chỉ có thể xếp ở phía sau.


 
Khương Thành cân nhắc một chút, dù sao Phi Tiên Môn cũng đông người và náo nhiệt hơn, hơn nữa đội cổ vũ còn rất có tâm.

 
“Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi cũng chính là người của Phi Tiên Môn.


 

“Sau này gọi ta là Khương Chưởng môn, không cần gọi là Khương chủ soái nữa.


 
Mông Thuần và Xích Linh đều vui mừng khôn xiết.

 
“Tham kiến Khương Chưởng môn, ha ha ha!”
 
“Chúng ta xem như là môn đồ mấy đời hả?”
 
Khương Thành còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này.

 
Vậy nên hắn dặn dò đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh, Đan Thái một tiếng.

 
“Những người này cũng đều là người mình, sau khi trở về các ngươi sắp xếp một chút đi.


 
“Tốt nhất là không nên phân tán, để cho bọn họ tự trở thành một phần đặc biệt của Phi Tiên Môn.


 
“Vâng!”
 
Kỷ Linh Hàm khẽ mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt Mông Thuần.

 
“Ta là Chưởng môn hiện tại của Phi Tiên Môn, hoan nghênh các ngươi gia nhập.


 
Mông Thuần và Xích Linh nhạy bén như thế nào chứ.

 
Đây cũng là cấp trên trực thuộc trong tương lai, hơn nữa còn là Đạo Thánh, đương nhiên phải nịnh bợ trước, có được thiện cảm.

 
“Bọn ta đã sớm được nghe nói về uy danh của Kỷ Chưởng môn, ngưỡng mộ đã lâu nhiều năm mà vẫn chưa có duyên gặp mặt.


 
“Không ngờ hôm nay lại có thể cùng tồn tại trong một môn phái với Kỷ Chưởng môn, đúng thật là may mắn ba đời…”
 
“Dung mạo và khí phách của Kỷ Chưởng môn đời người ta rất hiếm thấy, người xuất trần như thế lại là Chưởng môn tương lai của ta.

Trời ạ, chẳng lẽ đây chính là một giấc mộng đẹp sao?”
 
“Ánh mắt của các ngươi đều rất sáng, tương lai có thể được Kỷ Chưởng môn chỉ bảo, cho dù chỉ là vài câu thôi cũng đủ để hưởng thủ cả đời rồi…”
 
Một câu hiệu lệnh này làm cho những đội trưởng và thống lĩnh của quân đoàn Thiên Lang đều nhao nhao lên nịnh hót.

 
Em gái Hàm Hàm sắp bị rắm cầu vồng long trời lở đất bao phủ rồi.


 
Nếu không phải đã sớm nhìn thấy nhiều cảnh tượng tâng bốc tương tự như vậy ở Phi Tiên Môn, đã trở quen thuộc với nó từ lâu thì chỉ sợ nàng cũng không thể chống đỡ nổi.

 
Sau đó, đám người Đan Thái, Tần Sướng, Ngụy Miêu và Cam Tử Nghĩa cũng rối rít bước lên chào hỏi các vị Đạo Tôn và Chí Tôn của quân đoàn Thiên Lang.

 
Sau một hồi hàn huyên thì cũng hòa hợp một cách lạ thường, chỉ trong chốc lát đã bắt đầu kề vai sát cánh với nhau.

 
Dù sao thì tính tình của hai bên cũng vô cùng ăn khớp với nhau về một phương diện nào đó, cũng coi như là tinh tinh tương tích.

 
Gia nhập quân đoàn Thiên Lang, toàn bộ Ma Hành tinh hà cũng sẽ không còn một quân đội đóng quân Thiên Cung nữa rồi.

 
Những đệ tử đều có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.

 
Ba quân đoàn, một cái quy phục, hai cái phụng mệnh rút lui, cái này nào có được gọi là đánh giặc, rõ ràng là tới thu nạp địa bàn mà thôi!
 
Ở bên phía tổng bộ của tiền tuyến, đám người Thái Hoán Đạo Thánh vẫn còn đang chờ đợi.

 
Chỉ là, lúc này bên trong địa cung của tổng bộ đúng là đã xôn xao sôi trào từ lâu rồi.

 
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Tại sao Tẫn Uy tinh lại rời khỏi Ma Hành tinh hà?”
 
Bên này bọn họ cách Ma Hành tinh hà rất xa, chỉ có thể nhìn từ xa, căn bản không thể đoán được chân tướng sự việc ở bên kia.

 
“Thiên Cung đang muốn làm gì vậy?”
 
“Chẳng lẽ Phi Tiên Môn thật sự đã đánh lùi chủ tinh, thu phục được Ma Hành tinh hà rồi sao?”
 
Ngay sau khi phỏng đoán này được đưa ra thì Ngọc Thông Đạo Tôn đã cắt ngang với một trận cười nhạo.

 
“Hừ, các ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày sao?”
 
“Lại còn đánh lùi được chủ tinh?”
 
“Chưa nói đến việc Phi Tiên Môn chỉ điều động hơn hai trăm người, cho dù bọn họ có điều động hai mươi ngàn người, bốn vị Đạo Thánh đều xuất hiện thì cũng phải bó tay khi đối mặt với chủ tinh.


 
“Thật sự muốn Ma Hành tinh hà thì chỉ có thể đợi Tịnh Trúc đạo thần trở về!”
 
Mặc dù mọi người không ưa cái sắc mặt cay nghiệt kia, nhưng cũng không thể nào phản bác được.


 
Dù sao việc chủ tinh có nhiều lỗi thì mọi người đều biết.

 
“Ta không biết Tẫn Uy tinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất có thể là bên Thiên Cung có sự sắp xếp mới!”
 
Ngọc Thông Đạo Tôn nói không biết, nhưng giọng điệu lại giống như đã nghe ngóng được điều gì đó ở trong Tử Tiêu Điện, vô cùng quyền uy.

 
“Cái này cũng vừa hay có thể giải thích tại sao chỉ là hai trăm người tiến công mà chủ tinh đại trận đã phát động toàn lực ra.


 
“Tẫn Uy tinh phát động, vốn dĩ không phải là để tấn công Phi Tiên Môn, bọn họ vẫn còn chưa xứng với quy cách đó.

Chỉ là thật không may, bọn họ lại đúng lúc đụng phải việc lớn của Thiên Cung mà thôi.


 
Hắn vừa nói như vậy thì mọi người thật sự tin thật.

 
“Xem ra như vậy thì Phi Tiên Môn đúng thật là xui xẻo.


 
“Đúng lúc đụng phải lúc phát uy của chủ tinh.


 
“Cho dù chủ tinh không phát động thì bọn họ vẫn sẽ thất bại thảm hại, quân đoàn bên phía Thiên Cung cũng không phải dễ chọc vào đâu.


 
“Ngươi nói xem có phải bọn họ đã bị tiêu diệt toàn bộ quân rồi hay không?”
 
Ngọc Thông Đạo Tôn lạnh lùng cười một tiếng.

 
“Chủ tinh mở ra mọi mặt, chỉ có hơn hai trăm người nhận lấy sự tấn công của tin lực, các ngươi nói xem?”
 
“Ai có thể may mắn sống sót mới là lạ!”
 
Hắn vừa mới dứt lời thì bóng dáng của Khương Thành lập tức xuất hiện ở cửa địa cung.

 
“Ô, các ngươi vẫn còn ở đây sao?”
 
Ngay sau đó, Kỷ Linh Hàm và đám đệ tử của Phi Tiên Môn nối đuôi nhau đi vào.

 
Tất cả mọi người vốn còn đang xôn xao bàn tán đều ngây người.

 
Ngọc Thông Đạo Tôn cũng trợn tròn mắt.

 
Đếm qua một chút, so với lúc trước thì số người của Phi Tiên Môn chẳng những không giảm đi mà ngược lại còn trở nên nhiều hơn rồi.

 
Bởi vì đám người Mông Thuần và Xích Linh cũng đi theo vào trong.

 
Miệng của mọi người đều dần mở rộng, có phần không thể nào tin nổi.


 
Cuộc chiến này lại còn có thể người càng đánh càng nhiều hơn sao?
 
Nhìn thấy Phi Tiên Môn không bị tổn hao gì, Ngọc Thông Đạo Tôn kêu lên một tiếng thất vọng.

 
Sau một thoáng kinh ngạc, hắn đứng ở trên đài cao bỗng nhiên phát ra một tràng cười quái dị.

 
“Khương Thành, Kỷ Linh Hàm, không phải các ngươi nói đi tấn công Ma Hành tinh hà sao?”
 
“Sao nào, thì ra chỉ là lời nói mà thôi, vốn dĩ không dám tiến sâu vào?”
 
Theo như cái nhìn của hắn, chắc chắn Phi Tiên Môn chỉ vừa mới đi loanh quanh ở bên ngoài một chút mà thôi.

 
Nếu không tại sao chủ tinh mở ra mà lại không có người nào chết chứ?
 
“Đường đường là Phi Tiên Môn, có bốn vị Đạo Thánh trấn giữ mà chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
 
“Thật là khiến cho người ta phải khinh bỉ!”
 
Thành ca nhìn hắn một cái giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, cũng chẳng muốn trả lời hắn mà cứ thế vẫy tay với đám người Đan Thái và Ngụy Miểu.

 
Sau đó hai người lập tức đứng dậy.

 
“Mắt chó mù lòa nhà ngươi, cái gì gọi là không dám tiến sâu vào chứ?”
 
“Nói rõ cho ngươi biết tên ngu xuẩn này, Phi Tiên Môn bọn ta đã tấn công Ma Hành tinh hà rồi!”
 
“Tẫn Uy tinh cũng bị bọn ta tống cổ đi rồi.


 
“Nhiệm vụ kia đã hoàn thành, bây giờ có thể giao nhận rồi, tranh thủ thời gian đi!”
 
Lời vừa mới nói ra, toàn bộ cuộc bàn tán cũng đột ngột dừng lại.

 
Ngay sau đó, Ngọc Thông và mấy Đạo Tôn bên cạnh đều không ngừng cười lớn.

 
“Ha ha ha ha.

.

.


 
“Các ngươi vừa mới nói cái gì?”
 
“Có dám khoác lác hợi hại hơn nữa hay không?”
 
Không riêng gì bọn họ, ngay cả đám người Thái Hoán Đạo Thánh cũng xôn xao lắc đầu bật cười.

 
Bởi vì những lời nói vừa rồi thật sự nghe quá hoang đường, quá nực cười rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận