Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Không cần sử dụng hết toàn lực?
 
Nếu không phải nhận được thông báo bí mật từ Tịnh Trúc Tiên Phủ, biết được nhiệm vụ cụ thể của Phi Tiên Môn, có lẽ Ngọc Thông Đạo Tôn đã thật sự tin.

 
Dù sao thì vẻ mặt của Khương Thành cũng thoải mái như vậy.

 
Thoải mái như thể nhiệm vụ lần này chỉ là đến tiền tuyến thị sát một vòng.

 
“Ngươi nói nhiệm vụ quá đơn giản?” 
 
“Đúng vậy.

” 
 
Lần này không cần đích thân Thành ca trực tiếp mở miệng, hai người đi theo là Đan Thái và Nguỵ Miểu đã nhảy dựng lên.

 
“Đơn giản đến mức làm người ta giận sôi lên.

” 
 
“Các ngươi dùng loại nhiệm vụ lính mới sơ cấp này để khảo nghiệm Khương chưởng môn của bọn ta sao?”
 
“Nói thật cho các ngươi biết, mang theo hơn hai trăm người, đã là cho các ngươi mặt mũi mới mang theo nhiều người như vậy.

” 
 
“Nhiệm vụ đơn giản như vậy, ai không thể hoàn thành chứ?”
 
“Ta vô cùng nghi ngờ Trúc Tiên cung của các ngươi đang làm nhục lão nhân gia hắn, bằng cách này, thuận tiện cũng đang làm nhục Phi Tiên Môn của bọn ta!”
 
Nhìn hai người bọn họ khua cả hai tay, đỏ mặt tía tai, dáng vẻ như đã chịu áp bức và lăng nhục quá nhiều, vẻ mặt của đám người Lâm Ninh và Ấn Tuyết Nhi đứng sau hắn đều không nói nên lời.

 
Có phải trò của hai ngươi quá mức rồi hay không?
 
Nhưng mà hơn năm mươi ngàn người ở phía đối diện bao gồm cả Thái Hoán Đạo Thánh đã thực sự bị dọa.

 
Thầm nghĩ lẽ nào Phi Tiên Môn thực sự đã nhận một nhiệm vụ siêu đơn giản? 
 
Không đến nỗi chứ? 
 
Lẽ nào Tịnh Trúc Tiên Phủ muốn nịnh hót và lôi kéo Phi Tiên Môn, cho nên đã cố tình lấy lòng?
 
Bởi vì sự nịnh hót của Đan Thái và Ngụy Miểu quá xúc động, cho nên Ngọc Thông Đạo Tôn cũng hơi hoang mang.


 
Chẳng lẽ là phía trên mắc lỗi?
 
Thực sự giao một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản cho Phi Tiên Môn?
 
“Khương chưởng môn?”
 
Trong ấn tượng của hắn, không phải Kỷ Linh Hàm là người lớn nhất ở Phi Tiên Môn sao? 
 
“Lẽ nào Phi Tiên Môn của các ngươi đổi chưởng môn rồi?” 
 
Mãi đến lúc này, rốt cuộc hắn mới bắt đầu nhìn thẳng vào Khương Thành.

 
“Vậy thì không phải.


 
Tần Sướng và Cam Tử Nghĩa vui vẻ đứng lên.

 
“Khương Thành chưởng môn là chưởng môn đời đầu của Phi Tiên Môn bọn ta, Kỷ sư tỷ là chưởng môn đời thứ hai, có vấn đề gì không?”
 
Chưởng môn đời đầu? 
 
Vậy không phải còn cao hơn vai vế của Kỷ Linh Hàm sao? 
 
Tất cả mọi người không khỏi ngẩng mặt lên nhìn núi cao Khương Thành.

 
Chẳng lẽ người này cũng là một Đạo Thánh?
 
Không thể nào, không phải Phi Tiên Môn chỉ có năm Đạo Thánh thôi sao? 
 
Không không không, rất nhiều người âm thầm lắc đầu.

 
Tu luyện giới cũng không phải vai vế cao thì chắc chắn sức mạnh mạnh hơn.

 
Vị trí chưởng môn này của Khương Thành đã bị Kỷ Linh Hàm thay thế, điều này cho thấy hắn vẫn chưa đủ mạnh mà, nếu không, sao hắn lại có thể mất vị trí chưởng môn?
 
“Được, vậy thì lấy đế phù nhiệm vụ của các ngươi ra báo cáo đi!” 
 
Ngọc Thông Đạo Tôn cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy đế phù Kỷ Linh Hàm đưa đến, đặt vào trong trận pháp cao đài.

 
Sau khi trận pháp sáng lên, đế phù chậm rãi bay lên.


 
Vốn dĩ đế phù xám xịt không ánh sáng đã được mạ lên một tầng ánh sáng đỏ tươi rực rỡ, trở nên rạng rỡ sống động, giống như lệnh bài lấy mạng.

 
Đây là một quá trình cần thiết để đăng ký báo cáo.

 
Kích hoạt đế phù để chứng minh đã đến tiền tuyến, chính thức nhận nhiệm vụ.

 
Cùng lúc đó, từng ký tự nhỏ màu vàng bắt mắt trên đế phù cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

 
‘Nhiệm vụ: Giành lại Ma Hành tinh hà hoặc giết hai Đạo Thánh trở lên!’
 
Tất cả những người có mặt đều là tiên nhân, có thể nhìn thấy rõ ràng dù ở khoảng cách bao xa.

 
Sau khi nhìn thấy rõ nội dung nhiệm vụ, đột nhiên tất cả mọi người đều im lặng một hồi.

 
Ngay sau đó, cả khán đài sôi sục.

 
“Chết tiệt? Đây là nhiệm vụ viễn vông gì vậy?”
 
“Đây là nhiệm vụ con người có thể hoàn thành sao?”
 
“Quá nhẫn tâm, đúng không?”
 
“Giết hai Đạo Thánh, hoặc là giành lại Ma Hành tinh hà? Có phải phía trên váng đầu rồi không?”
 
“Vừa rồi nghe bọn họ nói nhiệm vụ quá đơn giản, ta còn tưởng rằng nó thật sự rất đơn giản đấy, cảm thấy đang nói trái sự thật thì phải.


 
Trái lại cũng không thể trách phản ứng lớn như vậy của bọn họ.

 
Nhưng hai nhiệm vụ này thực sự rất vô lý.

 
Bên Thiên Cung có Tinh chủ đại trận gia trì, Thần Quân có lực Thiên Đạo hộ thể, các nhánh Thiên Quân được huấn luyện bài bản.

 
Vì những lý do này, Đạo Tôn ở Thiên Cung có thể tử trận, nhưng Đạo Thánh thì vô cùng khó bị giết.


 
Chỉ là ba ngàn năm trước, Đạo Tuyệt Chi Địa đã can thiệp vào, khi nhiều Đạo Thần đột nhiên giết vào, Thiên Cung mới vô tình chết mười mấy Đạo Thánh.

 
Trong những năm tiếp theo, mười mất vực giới liên tục khai chiến với Thiên Cung trong nhiều năm, cũng chỉ có hai Đạo Thánh bị giết mà thôi.

 
Nhưng mười mấy vực giới này đã phải trả giá bằng cái chết của tám Đạo Thánh.

 
Tịnh Trúc Tiên Phủ trực tiếp sắp xếp nhiệm vụ như vậy cho Phi Tiên Môn, từ góc độ của các môn phái lớn, thật sự hơi khó coi.

 
Biết là các ngươi không thích Phi Tiên Môn, muốn nhắm vào bọn họ.

 
Nhưng dù sao đi nữa cũng phải tuân theo thông lệ, nói chút luật cơ bản chứ!
 
Nhiệm vụ như vậy là hoàn toàn không hợp lý mà.

 
Đến mức giành lại Ma Hành tinh hà? 
 
Không phải Trúc Tiên cung chưa từng nghĩ đến việc giành lại nơi đó, thậm chí còn tổ chức một đợt phản công quy mô lớn.

 
Lần đó, Tiên Phủ, Sa Hải và các môn phái hàng đầu khác đã phái đi hai mươi lăm Đạo Thánh, tấn công vào Thiên Quân của Ma Hành tinh hà một cách toàn diện.

 
Chiến tích cuối cùng là một Đạo Thánh và sáu Đạo Tôn ở phe mình đã chết, ba Đạo Tôn ở bên Thiên Cung đã chết, đẩy chiến tuyến sang phía Khiếu Mang vực một chút.

 
Kể từ đó, Trúc Tiên cung đã dập tắt suy nghĩ về việc ‘thu hồi lại đất đai bị mất’, cũng không chủ động tấn công đối thủ nữa, luôn phòng ngự chặt chẽ.

 
Cố gắng hết sức bảo vệ chiến tuyến hiện tại cho thật tốt thì đã xem như là thắng lợi rồi, đợi đến tương lai Tịnh Trúc Đạo Thần trở lại rồi nói sau.

 
Hy vọng vào một môn phái cướp lại Ma Hành tinh hà?
 
Độ khó của nhiệm vụ đã không phải là cấp độ địa ngục nữa mà là cấp độ hoang tưởng.

 
Mọi người chỉ xem nó như một trò đùa.

 
“Phi Tiên Môn có khí phách mà!” 
 
“Nhiệm vụ này cũng dám nhận không một chút do dự?” 
 
Trên thực tế, nếu môn phái không đồng ý với nhiệm vụ, có thể đến Trúc Tiên cung khiếu nại, yêu cầu đổi một nhiệm vụ khác.

 
Đương nhiên, Tịnh Trúc Tiên Phủ đang kìm hãm tinh thần muốn đối phó với Phi Tiên Môn, đoán rằng cuối cùng chống đối cũng thất bại.

 

Nhưng ít nhất có thể kéo dài một chút mà! 
 
“Có lẽ bọn họ đang định chịu đựng đến đợt thay quân tiếp theo, phải không?” 
 
Những thảo luận này không tránh Ngọc Thông Đạo Tôn, hắn đã nghe hết tất cả.

 
“Yên lặng, yên lặng!” 
 
Hắn hét lên liên tiếp mất tiếng, cuối cùng đám đông cũng yên lặng.

 
“Nhiệm vụ đế phù đã kích hoạt!”
 
“Có nghĩa là Phi Tiên Môn đã nhận nhiệm vụ này, không thể thay đổi hay nuốt lời!” 
 
Hắn quay sang Khương Thành với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

 
“Vừa rồi, người nói nhiệm vụ này rất đơn giản, là bản thân các ngươi.

” 
 
Thành ca nhận lấy đế phù đã chuyển sang màu đỏ, tiện tay nhét vào trong nhẫn trữ vật.

 
“Đương nhiên, vốn dĩ nhiệm vụ này rất đơn giản, ta không hiểu tại sao phải phái Phi Tiên Môn của bọn ta đến, hoàn toàn là giết gà bằng đao trâu mà.


 
Ngọc Thông hơi nghi ngờ rằng lão tổ của Phi Tiên Môn đã tu luyện quá nhiều, cho nên đã luyện não đến hư mất.

 
Đến mức mà lời nói ra vô cùng sâu sắc, khiến người ta không thể hiểu được.

 
Nhưng mà vốn dĩ hắn chỉ lo rằng Khương Thành sẽ dựa vào lý lẽ để biện luận, hiện tại như vậy là điều hắn muốn thấy nhất.

 
“Tốt!” 
 
“Tất cả các ngươi đều đã tận tai nghe thấy, đây không phải là Trúc Tiên cung làm khó hắn, cũng không phải Trúc Tiên cung của bọn ta nhắm vào hắn.


 
“Là bản thân hắn cam tâm tình nguyện!” 
 
Hắn cũng chắp tay với Khương Thành.

 
“Nếu như ngươi đã nói nhiệm vụ này dễ dàng và đơn giản như vậy, vậy chắc hẳn là có thể hoàn thành nó.


 
Hắn cố tình chế nhạo nói: “Có vẻ như bọn ta có thể sớm nhìn thấy đầu của Đạo Thánh hoặc là lại có thể chuyển về lại Ma Hành tinh hà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui