Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khương Thành cũng lười vạch trần.

 
“Tiếp theo, nên phân công những người khác làm trợ giúp cho người trấn giữ.


 
Đối với bước này, các môn phái lại mở to hai mắt nhìn một lần nữa.

 
Đồng thời còn vô cùng đau đầu nữa.

 
Vừa rồi chỉ có ba người mà đã khó chọn như vậy rồi.

 
Kế tiếp ước chừng có hơn hai trăm người nữa.

 
Trong đó nhất định sẽ có một Đạo Tôn, nhưng vấn đề là ai mới là Đạo Tôn, còn ai không phải?
 
Hơn hai trăm người phân thành năm tổ, thì mỗi tổ sẽ có hơn bốn mươi người.

 
Nếu tất cả Đạo Tôn đều tập trung một chỗ, mà toàn bộ lại ở trong tổ mà mình đã chọn thì rất là phiền toái.

 
Đến lúc đó cho dù bọn họ có hơn vạn người cũng không thể xông qua được, cũng sẽ chết vô cùng nghiêm trọng.

 
Dường như Khương Thành nghe được tiếng lòng của bọn họ vậy.

 
Thành ca phất phất tay với hơn hai trăm người đám Ấn Tuyết Nhi và Ngụy Miểu.

 
“Ta cũng lười chẳng muốn điểm danh từng người, các ngươi tự mình chọn đi, thích đến chỗ nào thì đến chỗ ấy.


 
Vừa mới nói xong Ngụy Miểu là người đầu tiên nhảy ra.

 
Không đợi mọi người phản ứng lại, hắn đã đứng vững vàng ở bên cạnh Khương Thành rồi.

 
“Ta đương nhiên phải đứng chung một chỗ với Khương chưởng môn kính yêu rồi.


 
Hắn hít sâu một hơi, trên mặt đều dạt dào vẻ rực rỡ hồng hào.

 
“Có thể ở gần đắm chìm trong ánh hào quang của hắn, có thể kề vai chiến đấu cùng hắn là tâm nguyện lớn nhất đời này của ta, có chết trận cũng xứng đáng!”
 
Mọi người thầm mắng cái đồ vô sỉ.

 
Mẹ nó, không hổ là người thứ hai nịnh nọt giỏi của Phi Tiên Môn.


 
Thật sự là tận dụng triệt để, bắt cơ hội là chụp luôn!
 
Có Ngụy Miểu làm mẫu, lập tức có vài đệ tử bay đến bên cạnh Thành ca.

 
Nhưng khiến mọi người có chút bất ngờ chính là, Đan Thái nịnh hót số một lại không hề vội vã, chỉ chắp hai tay ra sau lưng thản nhiên bước đi thong thả.

 
Hình thành nên hình ảnh đối lập rõ nét với những người khác.

 
Thằng cha này liếc mắt nhìn thoáng qua Ngụy Miểu, trong mũi hừ ra luồng khí khinh thường.

 
“Ngụy Miểu, các ngươi rất bất kính với Khương chưởng môn anh minh thần võ!”
 
Ngụy Miểu tức giận, quả nhiên người đồng hành là oan gia mà, vì vậy hắn rất là lo lắng.

 
Bắt đầu liền muốn phá đài của mình à?
 
“Nói láo, bọn ta nào có? Bọn ta còn kính ngưỡng Khương chưởng môn sâu đậm hơn ngươi! ”
 
“Được rồi!”
 
Đan Thái bày ra vẻ mặt đau lòng lắc đầu.

 
“Nếu như ngươi thật sự kính ngưỡng Khương chưởng môn, vậy thì nên hiểu được hắn là người vô địch thiên hạ!”
 
“Dựa vào thực lực của hắn còn cần các ngươi hỗ trợ à?”
 
Hắn giơ tay chỉ vào Ngụy Miểu, giọng nói đột nhiên chuyển thành mãnh liệt.

 
“Ngươi đứng ở bên cạnh hắn, rõ ràng là không tin tưởng thực lực của lão nhân gia hắn, ngươi xem thường lão nhân gia, cảm thấy một mình hắn thì không giữ được!”
 
“Mà ta thì khác ngươi, ta vô cùng tin tưởng Khương chưởng môn.


 
“Ta biết, mặt trời chói chang ở trên cao căn bản không cần ánh sáng đom đóm làm rạng rỡ!”
 
Hắn vừa nói ra lời này, mọi người lập tức hiểu ra.

 
Hóa ra nịnh bợ cũng cần phải động não, không thể nịnh bợ linh tinh được, quả nhiên vẫn là đẳng cấp nịnh bợ hạng nhất mà!
 
Ngụy Miểu như bị sét đánh ngay sau đó liền ủ rũ chán nản.

 
Bản thân mình vẫn còn thiếu suy nghĩ, lần này chung quy là tính sai mất rồi!
 
“Khương chưởng môn, ta không có khinh thường ngươi, ta chỉ là! ”
 
Vẻ mặt hắn buồn như đưa đám cầu xin cố gắng để cứu vớt lại hình tượng.

 
Thành ca vỗ vỗ vai hắn, ngăn hắn lại.


 
“Được rồi, ta hiểu ý của ngươi.


 
“Có điều sau này phải dũng cảm phát triển sáng tạo, không thể cứ giậm chân tại chỗ, phải nâng cao năng lực nghiệp vụ của bản thân!”
 
Khương chưởng môn đích thân nhắc nhở làm cho Ngụy Miểu nhận được sự cổ vũ to lớn.

 
“Ta nhất định sẽ làm vậy!”
 
Những người khác đã bị ba người bọn họ đánh bại luôn rồi.

 
Mà lúc này, bọn họ cũng nhao nhao lựa chọn cánh cửa mà mình muốn đứng rồi.

 
Bởi vì Đan Thái mới nói câu kia, bên người Khương Thành đã không còn người nào muốn đến nữa rồi.

 
Mà bên cạnh Kỷ Linh Hàm cũng mới chỉ có mười người bên cạnh.

 
Đứng quá nhiều thì không phải là tin tưởng thực lực của Kỷ chưởng môn.

 
Hơn hai trăm người chẳng mấy chốc đã chọn xong vị trí của mình.

 
Tình hình của ba cửa Tây Nam Bắc lúc này nhìn không sót một cái gì.

 
Lúc có kết quả Mạc trần liền nóng này.

 
“Các ngươi có ý gì đây?”
 
Hắn chỉ thấy bên cạnh hắn lại có 35 người.

 
Mà bên cạnh La Viễn ước chừng có khoảng 102 người.

 
66 người còn lại thì ở bên cạnh Lâm Ninh.

 
So sánh như này quả thực là quá vượt trội rồi.

 
“Các ngươi muốn làm gì hả, đừng có hồ đồ, mau qua đây cho ta!”
 
Đám người Ấn Tuyết Nhi và Lục Phàm vui mừng khôn xiết.

 
“Bọn ta không làm liều.



 
“Thế này không phải là sợ ngươi cảm thấy bị khinh thường à?”
 
“Bọn ta rất có lòng tin với thực lực của ngươi.


 
Mạc Trần lo lắng đến mức ngón tay run rẩy, thậm chí còn nói tục.

 
“Tin tưởng ông nội ngươi, đây không phải là lúc để đùa! ”
 
Mà các cao thủ của mười đại môn phái ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì như là mở cờ trong bụng!
 
Mạc Trần vốn là người yếu nhất mà bọn họ mới vừa lựa chọn xong.

 
Bây giờ bên cạnh hắn lại có ít người giúp đỡ như vậy.

 
Lúc này nếu không nhanh chân chọn hắn vậy thì đúng là Thiên đường có lối lại không đi, lại chủ động xông vào địa ngục.

 
Cái gì, ngươi nói bọn họ không giúp Mạc Trần là bởi vị thực lực của hắn quá mạnh?
 
Sao có thể thế được?
 
Đó chỉ là bởi vì hắn quá vô dụng, đa số đệ tử đều xem thường hắn, cho nên khinh thường không muốn nhập bọn với hắn mà thôi.

 
“Cái đó, tiền bối, các ngươi đã phân chia xong chưa?”
 
“Bây giờ bọn ta có thể chọn chưa?”
 
Thậm chí bọn họ còn không thể chờ đợi được nữa đứng bật dậy.

 
Chậm thêm chút nữa, lỡ như thật sự có người chạy từ bên Lâm Ninh, La Viễn sang hỗ trợ Mạc trần thì sao đây?
 
Thế không phải là càng khó khăn hơn à?
 
Khương Thành gật nhẹ đầu.

 
“Có thể, các ngươi muốn chọn bên nào?”
 
“Bọn ta chọn hắn!”
 
Hơn một vạn người của các môn phái đều lần lượt bay đến trước mặt Mạc Trần, đồng thời chỉ tay vào mặt hắn.

 
Trong lòng Mạc Tiên Nhân rõ ràng là đắc ý lạ thường thế mà ngoài mặt vẫn còn nhảy dựng lên, lớn tiếng oán giận.

 
“Các ngươi nhìn đi các ngươi nhìn đi, bây giờ phải làm sao bây giờ?”
 
“Thế này thì bảo ta phải làm sao đây?”
 
“Đã nói các ngươi chớ có hồ đồ rồi mà! ”
 
“Khụ!”
 
Thành ca nhìn bọn họ một vòng, nhíu mày nói: “Các ngươi thật sự muốn chọn hắn?”
 
“Đúng vậy!”
 
“Mạc Tiên Nhân là phó trưởng môn của Phi Tiên Môn ta, chọn hắn cũng không sáng suốt lắm đâu, hay là các ngươi cân nhắc thêm chút nữa đi?”
 
Nếu hắn không nói như vậy còn tốt.


 
Càng nói như thế, mọi người càng chắc chắn rằng Mạc Trần chính là quả hồng mềm ở đây.

 
“Không được không được.


 
“Bọn ta nhận định chính là hắn rồi.


 
Để phòng ngừa một vài tình huống ngoài ý muốn, thậm chí bọn họ còn chủ động hỏi Khương Thành.

 
“Nếu như bọn ta ở trong trận chiến đấu này có lỡ tay giết chết Mạc Trần, ngươi sẽ không nhúng tay vào trả thù bọn ta chứ?”
 
“Đúng thế, lỡ như bọn ta giết chết hắn, ngươi có còn hết lòng tuân thủ ước định nữa không?”
 
Thành ca thản nhiên nói: “Ta nói lời giữ lời, nếu hắn không may chết trận, đương nhiên là các ngươi phá cửa thành công, các ngươi có thể tự rời đi.


 
Đã nói đến bước này rồi, mọi người đã hoàn toàn yên tâm rồi.

 
Trước khi U Thường Đạo Tôn xuất thủ, thậm chí hắn còn giả mù sa mưa chắp tay với Mạc Trần.

 
“Mạc huynh, lát nữa bọn ta mạo phạm rồi, mong ngươi không để ở trong lòng.


 
Những người khác cũng học theo.

 
“Đúng thế đúng thế, bọn ta cũng là thân bất do kỷ thôi, cũng không phải thật sự muốn chiến đấu với ngươi.


 
“Bọn ta sẽ tiết chế một chút.


 
Mạc Trần ở đối diện cười tủm tỉm gật đầu.

 
“Vậy ta có thể an tâm rồi.


 
Nghe được câu nói này của hắn, trong lòng mọi người đều âm thầm cười lạnh.

 
Ngươi đi xuống đất yên tâm đi.

 
Bọn ta sao có thể thu liễm lại chứ?
 
Ngay sau đó, gia chủ chường môn của mười đại thế gia môn phái dẫn đầu tạo ra pháp cảnh của mình.

 
Ước chừng khoảng 32 vị Đạo Tô phía sau lập tức đuổi theo.

 
Cả 42 pháp tắc không gian lần lượt bao trùm ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận