Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Hơn hai trăm người của Phi Tiên môn, tất cả đều dùng bí bảo ẩn giấu đi cảnh giới thật sự của mình.

 
Chuyện này tạo cho các cao thủ của các đại môn phái một vấn đề tương đối khó giải quyết.

 
Ba người Lâm Ninh, Mạc Trần, La Viễn, rốt cuộc thì ai mới là quả hồng mềm nhất đây?
 
Trước kia ba người này thật sự đều ở Đạo Tuyệt Chi Địa cả mấy trăm triệu năm.

 
Nhưng Lâm Ninh vẫn luôn lặng lẽ tu luyện, La Viễn quanh năm ẩn náu ở các môn phái.

 
Ngược lại Mạc Trần lại đã từng sáng lập ra một môn phái, nhưng đáng tiếc là ở đây chưa ai nghe thấy chuyện này.

 
Không còn cách nào khác, Đạo Tuyệt Chi Địa quá lớn.

 
Hơn nữa các đạo vực tự hình thành một “hệ thống”, dường như không qua lại với nhau.

 
Giống như lúc trước Khương Thành ở Đoạn Dương Đạo và Vân Di Đạo làm nhiều chuyện lớn, trực tiếp thay đổi vận mệnh.

 
Nhưng mà ngoại trừ vài đạo liền nhau có chút nghe nói ra, thì những đạo vực ở càng xa thì lại càng không biết gì.

 
“Lâm Ninh kia rất có thể là Đạo Thánh!”
 
Lúc lựa chọn vấn đề nên tiến hành đột phá cánh cửa nào, các cao thủ của mười đại thế gia môn phái tiến hành thảo luận sôi nổi.

 
“Không đến mức ấy chứ, ta chưa bao giờ nghe nói đến nàng ta.


 
“Nào có nhiều Đạo Thánh như vậy, ngươi coi Phi Tiên Môn là gì? Một môn phái mà lại có thể sánh với một nhánh Thiên Quân à?”
 
“Đừng quên, tổ sư của các nàng mạnh cỡ nào!”
 
“Một môn phái của Đạo Thánh hư hư thực thực sáng lập thì có nhiều hơn một Đạo Thánh tọa trấn cũng không kỳ quái chút nào.


 
“Khí chất của nàng, thoạt nhìn cũng không phải loại người giỏi về kết giao với người khác.


 
Chưởng môn của Hắc Phất tông sờ cằm, lại nhìn Lâm Ninh vẻ mặt không chút biểu cảm ở bên kia lần nữa.

 
“Nàng ta cho ta một loại cảm giác giống như không thèm để ý đến cuồng tu luyện với sự nghiệp vậy.



 
“Mà muốn leo lên vị trí phó chưởng môn thì cần phải có gì, chư vị hẳn là phải hiểu rõ.


 
Mọi người ở đấy không phải chưởng môn của môn phái, thì cũng là tộc trưởng của gia tộc, nếu không thì cũng là trưởng lão nội môn.

 
Bọn họ đương nhiên hiểu được leo lên sức mạnh tầng cao nhất của môn phái khó khăn như thế nào.

 
Hoặc là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hoặc là chính là năng lực thật sự rất mạnh.

 
Mà năng lực này, chia làm phương diện nghiệp vụ môn phái và phương diện thực lực cá nhân.

 
Công việc trong ngoài môn phái, nhìn dáng vẻ của Lâm Ninh này cũng không giống với người biết xử lý ổn thỏa.

 
Cho nên chỉ còn lại một khả năng cuối cùng.

 
“Thực lực của nàng ta tuyệt đối rất mạnh, rất có thể ít nhiều so sánh với Kỷ Linh Hàm.


 
“Lựa chọn cẩn thận!”
 
Nếu đã chỉ cần xông qua một bên là có thể phá cửa, vậy thì phương án tốt nhất chắc chắn là tất cả mọi người của mười đại môn phái cùng tập trung lực lượng để phá một cửa.

 
Việc này cần mọi người cùng nhau bày tỏ thái độ.

 
Cho dù có vài người cảm thấy phán đoán như vậy quá là khinh suất, không có căn cứ thực tế gì cả, nhưng đa số người cầm lái của các môn phái lại không nhịn được mà gật đầu đồng ý.

 
“Đúng vậy, không thể chọn Lâm Ninh được!”
 
“Đồng ý.


 
“Chọn nàng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”
 
“Vậy thì chỉ còn lại hai người nữa? Rốt cuộc là nên chọn bên nào đây?”
 
“Mạc Trần!” Gia chủ của Liệt Vân thế gia đã lựa chọn không chút do dự nào.

 
“Ta cũng chọn Mạc Trần!” U Thường Đạo Tôn của Lạc Thuyên tông cũng trả lời lại một cách vô cùng khẳng định.


 
“Vì sao?”
 
Rất nhiều người tỏ vẻ khó hiểu.

 
“Ta cho rằng La Viễn yếu nhất, hẳn là nên chọn hắn.


 
“Đúng thế, La Viễn đã bị phái đi ra ngoài làm gián điệp, rõ ràng chính là người có thể bỏ đi làm vật hy sinh bất cứ lúc nào.


 
“Hắn chắc chắn chính là Đạo Tôn thật sự.


 
U Thường Đạo Tôn cười lạnh: “Dường như các ngươi đã quên mất một chuyện.


 
“Nơi mà La Viễn ẩn nấp là Trạch Nhiên Cung, ở ngay dưới mí mắt của Đồng Kiêu Đạo Thánh.


 
“Ở ngay dưới mắt Đạo Thánh hơn hai ngàn năm mà còn chưa bị bại lộ, có thể biết được người này mạnh đến thế nào?”
 
“Huống chi vừa rồi các ngươi cũng nghe rồi đấy, hắn là đại trưởng lão ngoại vụ của Phi Tiên Môn, chức vụ này cũng không thấp, sao lại có thể là kẻ bỏ đi được?”
 
Hắn nói cũng có lý có căn cứ, rất nhiều người đều bị thuyết phục.

 
Xem ra rất có thể La Viễn cũng là một viên Ám Lôi, tốt nhất là không nên đụng vào.

 
“Vậy còn Mạc Trần?”
 
“Hắn cũng là phó trưởng môn mà.


 
“Nhân vật đứng sau Kỷ Linh Hàm không thể nào yếu được.


 
Lần này không cần U Thường Đạo Tôn ra mặt, các trưởng lão của Hắc Phất Tông đã nối tiếp nói.

 
“Chức phó chưởng môn của Mạc Trần này có được từ đâu các ngươi còn không nhìn ra à?”

 
Rất nhiều người đều khẽ lắc đầu, bọn họ thật sự là không nhìn ra được.

 
“Ta hiểu!”
 
“Mới vừa rồi hắn ta ở trước mặt Đạo Thần bày ra sở trường hết sức nịnh hót tâng bốc, vừa nhìn đã biết là loại người hay nịnh nọt rồi.


 
“Hắn có thể làm đến phó chưởng môn, hoàn toàn là để làm cho cường giả của môn phái vui vẻ thôi, giỏi luồn cúi dựa dẫm mà thôi.


 
“Loại người này sao có thể có thực lực được chứ?”
 
Việc kế tiếp có thể sống sót trở về hay không, có vài người vẫn không yên tâm lắm.

 
“Dựa vào tình tiết nịnh nọt của hắn mà đã phán đoán hắn không có thực lực gì thì cũng có hơi độc đoán nhỉ?”
 
“Đúng vậy, lỡ như hắn vừa biết luồn cúi vừa có thực lực thì sao?”
 
“Ta thấy vẫn là nên bàn bạc kỹ hơn!”
 
“Bàn bạc kỹ hơn? Bây giờ có thời gian cho chúng ta bàn bạc kỹ hơn hay sao?”
 
“Cần quyết đoán mà không quyết đoán ngược lại sẽ bị rối loạn, bây giờ không phải là thời điểm để mà do dự nữa!”
 
“Quá qua loa sẽ hại chính bản thân mình mất!”
 
Trong lúc nhất thời, mọi người quay quanh vấn đề có nên chọn Mạc Trần hay không mà ầm ĩ hết cả lên, ai cũng không chịu nghe ai.

 
Thấy bọn họ sắp chia thành hai phe, lực lượng phá cửa sắp bị phân tán nghiêm trọng.

 
Ngay thời khắc mấu chốt, U Thường Đạo Tôn lại đứng ra một lần nữa.

 
“Còn có một chi tiết nữa, các ngươi đã quên rồi sao?”
 
“Những môn đồ khác của Phi Tiên Môn đối với phó chưởng môn Mạc Trần này đã thiếu mất sự tôn kính nên có vô cùng nghiêm trọng!”
 
Mọi người sững sờ.

 
Cẩn thận nhớ lại cảnh vừa rồi một chút, quả thực đúng là như vậy.

 
Vừa rồi sau khi Mạc Trần xu nịnh Khương Thành xong, đám người Ấn Tuyết Nhi và Ngụy Miểu, Lục Phàm đều ngang nhiên mắng hắn vô sỉ ngay trước mặt hắn.

 
Chuyện này ở Phi Tiên Môn quả thực rất bình thường.

 
Môn đồ bốn đời trước đã trải qua biết bao nhiêu năm trời hoạn nạn có nhau, nên đã chẳng còn phân chia vai vế nữa rồi, mọi người đều giống như một nhóm đồng tâm hiệp lực vậy.

 
Bình thường ở chung cũng không kiêng nể gì, những chuyện như sư điệt tổn thương sư thúc, tập thể môn đồ sỉ nhục sư thúc cũng rất phổ biến.

 
Trước kia Mạc Trần cũng không ít lần sỉ nhục bọn họ.


 
Người duy nhất mà Phi Tiên Môn không ai dám mạo phạm cũng chính là Kỷ Linh Hàm.

 
Năm tháng dài đằng đẵng Khương Thành không ở đây, nàng vẫn luôn là người đáng tin cậy của mọi người.

 
Mà ngoại trừ nàng ra, cho dù ngay cả là bản thân Khương Thành thỉnh thoảng cũng sẽ bị Ấn Tuyết Nhi được đà lấn tới.

 
Đáng tiếc là nhưng người khác căn bản không biết được tình huống thực tế này ở Phi Tiên Môn.

 
Đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện không thể nào tưởng tượng được.

 
Đường đường là phó chưởng môn mà đệ tử nào hay trưởng lão nào cũng dám bất kính.

 
Chuyện này nhẹ thì bị trục xuất khỏi môn phái mà nặng thì sẽ bị hành quyết ngay!
 
“Xuất hiện tình huống này, chỉ có một khả năng thôi, đó là Mạc Trần quả thực không có tài cán gì!”
 
“Hắn không có thực lực gì cả, cho nên căn bản không nhận được sự tôn trọng của các đệ tử.


 
Kết luận này vừa đưa ra, những người vừa mới không ủng hộ tấm công Mạc Trần lập tức bị thuyết phục.

 
“Chính xác, chỉ có thể giải thích như vậy thôi!”
 
“Xem ra Mạc Trần thật sự không có năng lực gì!”
 
“Đúng, chọn Mạc Trần!”
 
“Hắn chính là quả hồng mềm nhất trong năm người kia!”
 
Thật ra Thành ca lại rất kiên nhẫn.

 
Mặc dù nghe thấy bọn họ truyền âm nhưng vẫn chờ bọn họ thương lượng cũng kha khá rồi mới mỉm cười chân thành hỏi một tiếng.

 
“Các ngươi đã nghĩ kỹ xem nên chọn ai chưa?”
 
Đám cáo gì này rõ ràng là đã xác định mục tiêu rồi nhưng lại vẫn liên tục lắc đầu xua tay.

 
“Chưa có chưa có.


 
“Khó chọn quá.


 
“Làm bọn ta sầu chết mất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận