Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Nhưng mà bọn họ rõ ràng là! ”
 
Cam Tử Nghĩa đang muốn nói, bọn họ muốn liên thủ đến tiêu diệt chúng ta.

 
Đám người La Viễn và Đan Thái đều truyền tình báo lại, còn giảng đạo nghĩa gì gì đó?
 
Nào phải cắm trại dã ngoại gì chứ?
 
Nhưng Mạc Trần cũng mỉm cười khoát tay áo.

 
“Khương chưởng môn nói có đạo lý, Phi Tiên Môn trước kia không được coi là đại phái, nhưng mà bây giờ hắn đã quay về rồi, vậy thì chúng ta chính là đại phái đứng nhất Nguyên Tiên giới!”
 
“Đương nhiên là phải có phong độ của một đại phái đứng nhất rồi!”
 
“Không biết Khương chưởng môn dự định như thế nào?”
 
Thành ca cười hì hì.

 
“Rất đơn giản, không phải bọn họ cho rằng ta là Đạo Thánh Thiên Cung, là người đến tấn công Phi Tiên Môn sao?”
 
“Vậy thì chúng ta sẽ giả bộ đánh một trận được rồi.


 
“Để cho bọn họ nghĩ nhầm chúng ra thật sự đang sống mái với nhau! ”
 
Khi hắn nói đến đây, tất cả mọi người đã hoàn toàn không có lực để chửi bới nữa.

 
Vừa rồi nghe ngươi nói phải giảng đạo nghĩa gì gì đó, còn tưởng rằng tác phong của ngươi thay đổi rồi, không phải là người phóng khoáng diệt môn phái trước kia nữa rồi.

 
Nhưng không ngờ, thế mà lại thay đổi nghiêm trọng hơn.

 
Đối phương còn không bằng bị một trận tấn công xảy ra bất ngờ mà thủ tiêu hết sạch.

 
Cố ý như vậy làm cho bọn họ hy vọng, để bọn họ tưởng rằng kế hoạch thành công, cuối cùng thì một chân đạp hụt, cũng quá tàn nhẫn rồi.

 
Hóa ra đây chính là khí phách của đại phái à?
 
Hiểu rồi hiểu rồi!
 
Sau khi oán thầm một lúc ngắn ngủi, mọi người đều vui vẻ tiếp nhận kế hoạch lần này.

 
Mà bên ngoài lúc này, đám người U Thường Đạo Tôn và Đồng Kiêu Đạo Thánh vẫn còn đang chờ đợi một cách lo lắng sốt ruột.

 
“Chuyện gì vậy?”

 
“Đã lâu như vậy rồi, còn không có một chút động tĩnh chiến đấu nào?”
 
“Đạo Thánh của Thiên Cung đến cửa, có lẽ là phải lập tức xông lên đánh mới đúng chứ.


 
Cách đó không xa La Viễn và Đan Thái đi theo ẩn nấp cùng bọn họ thầm nghĩ như thế này mà có thể xông lên đánh thì chỉ có quỷ thôi.

 
Khương chưởng môn quay trở về, bên trong chắc chắn là một cảnh cuồng hoan vui vẻ.

 
Đáng tiếc là mình vẫn còn đang ẩn trốn cùng các ngươi, thật sự là thất sách.

 
Sớm biết được như này thì bọn họ đã không nhận nhiệm vụ này rồi.

 
“Phi Tiên Môn này làm sao thế này?”
 
“Chẳng lẽ bọn họ còn muốn nâng cốc chúc mừng với Đạo Thánh Thiên Cung đó sao?”
 
“Đáng trách, nếu như bọn họ không ra tay với Đạo Thánh của Thiên Cung đó, sau này nhất định ta sẽ báo cáo bọn họ thông đồng với địch!”
 
Mọi người đã sớm chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa, bọn họ đều có một loại khó chịu như cảm tình bị lừa gạt, thời gian bị lãng phí.

 
Nhao nhao trút bực tức lên trên đầu Phi Tiên Môn.

 
“Đúng, không đánh nữa thì cũng là thông đồng với địch!”
 
“Một khi ở bên trên biết được, Phi Tiên Môn chắc chắn không chịu nổi!”
 
“Hừ, ta đã hoài nghi bọn họ từ sớm rồi, môn phái này vẫn luôn vô cùng cổ quái.


 
“Bách Vật trưởng lão, ngươi thật sự nhìn thấy hắn đi vào Phi Tiên Môn à?”
 
U Thường Đạo Tôn cũng có chút hoài nghi tin tình báo này có chút sai lầm.

 
Bách Vật Chí Tôn chuồn về cách đấy không lâu gật đầu thật mạnh.

 
“Ta nhìn thấy tận mắt!”
 
Đồng Kiêu Đạo Thánh mặt lạnh bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Ngươi xác định người này là Đạo Thánh của Thiên Cung?”
 
Bách Vật thật đúng là không xác định.

 
Bởi vì hắn cũng không biết Khương Thành.


 
Nhưng mà đối diện với sự truy hỏi của Đồng Kiêu, cho dù không phải hắn cũng phải gật đầu nói phải, nếu không hắn báo cáo sai tình hình quân sự như thế này thì đúng là muốn chém đầu rồi.

 
“Xác định nhất định và khẳng định luôn!”
 
“Thật không, vậy thì hắn là vị Đạo Thánh nào?”
 
Đạo Thánh Thiên Cung đều là nhân vật có danh có tiếng cả.

 
“Chuyện này! ”
 
Lúc bấy giờ Bách Vật mới phát hiện, ngay cả tên của Khương Thành mà bản thân mình cũng không biết rõ lắm.

 
Nhất thời, ánh mắt của những cao thủ của thế gia môn phái khác ở xung quanh đều nhất loạt tập trung về phía này, áp lực đó khiến hắn đổ mồ hôi đầy đầu.

 
Có điều cũng ngay lúc ấy, Phi Tiên Môn ở xa xa bên kia cuối cùng cũng truyền đến động tĩnh khổng lồ.

 
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang ầm ầm.

 
Ngay sau đó hào quang của căn nguyên như sao băng cắt xoẹt qua phía chân trời.

 
Quang minh lấp lánh khắp nơi của mười mấy Pháp cảnh, chiếu rọi cả bầu trời đủ mọi màu sắc.

 
Mà trong đó có thanh thế của hai Pháp cảnh kinh người nhất.

 
“Căn nguyên đồ đằng!”
 
“Đạo Thánh!”
 
“Hai vị Đạo Thánh!'
 
Mọi người nhìn Pháp tắc không gian của hai người cấp bậc Đạo Thánh, không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh hoàng.

 
“Xem ra, vị Đạo Thánh Kỷ chưởng môn và Thiên Cung của Phi Tiên Môn kia đánh nhau rồi!”
 
Đồng Kiêu Đạo Thánh gắt gao nhìn chằm chằm bên kia, nội tâm điên cuồng gào thét.

 
Đánh nhau càng kịch liệt quyết liệt hơn đi!
 
Lưỡng bại câu thương luôn đi!
 
Phân rõ sống chết đi!

 
Chỉ có như vậy, thì mình mới có cơ hội.

 
Dường như tiếng lòng của hắn được nghe thấy, đại chiến ở đằng xa chẳng mấy chốc đã đến hồi gay cấn quyết liệt.

 
Cho dù không thấy rõ được tình hình nội bộ của quang huy pháp cảnh, nhưng từ dư âm của chấn động ở bên đó, cùng với thanh thế cuồn cuộn ngất trời ấy, thì mọi người đều có thể đoán được trận chiến này đánh nhau mãnh liệt như thế nào.

 
“Qủa thực là điên rồi!”
 
“Đây tuyệt đối là khai hỏa toàn bộ thực lực, liều lĩnh!”
 
“Ta hoài nghi nghiêm trọng vị Đạo Thánh Thiên Cung kia có thù oán với Phi Tiên Môn!
 
Cùng với sự bàn bạc thảo luận của bọn họ, chấn động của trận chiến phía xa xa cũng dần dần nhỏ hơn.

 
Hào quang pháp cảnh của hai vị Đạo Thánh đều càng ngày càng yếu ớt, căn nguyên đồ đằng xông thẳng lên trời cũng biến mất hoàn toàn.

 
Chỉ còn lại hai lường ánh sáng chém giết ở khoảng cách gần.

 
Thảm như vậy?
 
Đồng Kiêu Đạo Thánh cũng không nhịn được mà âm thầm sợ hãi thốt lên.

 
Đạo Thánh đánh đến mức trụ lớn đồ đằng đều bị hủy thì chỉ có thể cận chiến, đó là đến mức độ sơn cùng thủy tận đó.

 
Lúc này mới qua bao lâu chứ?
 
Xem ra hai người đều điên cuồng tấn công không kể hậu quả rồi.

 
Lúc bóng dáng của hai người đồng thời rơi xuống, những Đạo Tôn bao vây tấn công bên trên cũng cùng rơi xuống ngay sau đó.

 
Mà Đồng Kiêu Đạo Thánh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

 
“Hai tên Đạo Thánh kia cho dù không đồng quy vô tận nhưng cả hai bên cũng bị thương nặng!”
 
“Cơ hội như này quả là ngàn năm khó gặp!”
 
“Giết!”
 
Hắn xung trận lên trước, dẫn đầu bay ra khỏi chỗ ẩn nấp.

 
Nếu chậm, lỡ như vị Đạo Thánh Thiên Cung kia và Kỷ Linh Hàm uống thuốc bình phục trạng thái một chút thì sao?
 
Lỡ như hai người bọn họ ẩn nấp thì sao?
 
Bây giờ là lúc hai người yếu ớt nhất, phải tận dụng thời gian!
 
Dưới lời kêu gọi của hắn, nhóm người cao thủ của mười đại môn phái anh dũng tranh lên trước, giống như châu chấu nhào về phía Phi Tiên Môn.

 
Đi đến chậm, nhỡ đâu không giành được bảo vật nào thì sao?
 

Hành động của bọn họ so với trong tưởng tượng còn thuận lợi hơn.

 
Sau khi xông vào Phi Tiên Môn, không lọt vào trận pháp công kích.

 
Cũng không có cấm chế mở khóa, càng không có đệ tử chặn đường.

 
Mọi người một đường thông suốt, giết đến chính điện quảng trường của Phi Tiên Môn.

 
Mà ở đây, bọn họ gặp được đám người Mạc Trần Ngụy Miểu cũng hơn hai mươi người.

 
Còn những đệ tử còn lại khác, ngược lại cũng không xuất hiện.

 
Nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng giết vào trong này, Mạc Tiên nhân cố ý ẩn giấu khí tức Đạo Thánh giơ tay ra ngăn lại đám sư điệt bị kích động hấp ta hấp tấp ở bên cạnh.

 
Sau đó, hắn bày ra vẻ mặt kinh ngạc bay ra.

 
“Chư vị như này là có ý gì đây?”
 
“Vì sao lại xông vào sơn môn của Phi Tiên Môn ta, hơn nữa còn liên thủ nhiều môn phái như vậy.


 
“Chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn gì khó lường ư?”
 
Nhìn thấy hắn đối diện với tình cảnh trước mặt còn “không mảy may biết gì cả”, chưởng môn và các tộc trưởng của mười đại môn phái phá lên cười ầm ĩ.

 
Đối với bọn họ mà nói, Phi Tiên Môn lúc này đã là cá nằm trên thớt rồi.

 
Căn bản không cần phải che giấu lấp liếm làm gì nữa.

 
“Chuyện lớn?”
 
“Đương nhiên là chuyện lớn rồi!”
 
Đồng Kiêu Đạo Thánh chậm rãi lấy ra đạo khí và bí bảo, cười khằng khặc: “Hôm nay là ngày đại sự, ngày mà Phi Tiên Môn các ngươi bị giết, bọn ta há có thể không đến ư?”
 
Mạc Trần đầu tiên tỏ vẻ khiếp sợ, ngay sau đó thì bày ra vẻ mặt vô tội.

 
“Tại sao?”
 
Hắn giang hai tay ra, đón tiếp các cao thủ của mười đại môn phái, lớn tiếng chất vấn và lên án.

 
“Phi Tiên Môn ta từ trước đến nay vẫn luôn thiện chí giúp đỡ mọi người, vì sao lại đến đây tấn công bọn ta?”
 
“Trời ơi! Như này còn có thiên lý gì nữa không! ”
 
Hắn như thế này làm cho đám người Lâm Ninh và Ngụy Miểu ở đằng sau đều sắp không nhìn được nữa rồi.

 
Ngươi gắng sức cũng mạnh quá đi, đặt đài diễn kịch ở đâu đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận