Vẻ mặt của những môn đồ khác ở đây cũng mơ hồ.
Bọn họ căn bản không hề nhận ra Khương Thành.
Phi Tiên Môn không phải Chưởng môn Kỷ gây dựng nên sao, sao đột nhiên lại lòi ra một tổ sư sáng lập ra môn phái thế?
Cho nên nhìn thấy chư vị trưởng lão kích động như vậy, bọn họ hoàn toàn không có cách nào lý giải được.
Có điều cũng không cần bọn họ hiểu nữa, Khương Thành lúc ấy đã bị mọi người vây quanh tiến vào chính điện.
“Khương đại ca, mấy năm nay ngươi đi đâu vậy!”
Duy chỉ có Kỷ Linh Hàm vừa mới mở đầu không gọi chưởng môn mà gọi đại ca, những người khác thì như máy hát không thể ngừng được.
“Đúng vậy đúng vậy, lần này ngươi biến mất cũng lâu quá đấy.
”
“Khương chưởng môn, mấy năm nay bọn ta thật sự là mong trăng mong sao đấy!”
“Vốn tưởng rằng lâu nhất là một triệu năm, kết quả lại mười triệu năm, trăm triệu năm, vẫn không thấy ngươi xuất hiện! ”
“Những ngày tháng không có Khương chưởng môn dẫn dắt thật nhàm chán mờ mịt, nhân sinh đều mất đi phương hướng.
”
Tay nghề nịnh hót của Ngụy Miểu chung quy cũng không hề sa sút.
Thành ca tuổi già an lòng.
“Khi đó ta rơi vào trong không gian Thiên Đạo, không giống với tốc độ chảy thời gian ở bên kia, ở trận trước mới ra.
”
Mặc dù vẫn nói không tỉ mỉ rõ ràng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn tiết lộ ra Không gian Thiên Đạo với những người khác.
Mọi người cũng không hỏi quá nhiều.
“Vậy lần này ngươi quay về, sau này có rời bỏ bọn ta nữa không?”
Mặc dù có Kỷ Linh Hàm ở đây, Lâm Ninh vẫn rất lớn gan tựa vào trên vai Khương Thành.
Đường đường là Đạo Thánh mà dường như đứng không vững.
Thành ca còn chưa kịp trả lời thì Ấn Tuyết Nhi ở trước mặt đã vén tay áo lên, hai tay chống nạnh, để lộ ra cánh tay ngọc mảnh khảnh.
“Nếu lần này ngươi dám đột nhiên biến mất nữa, ta lập tức chết ở trước mặt ngươi cho coi, coi như là chết vì tình trước cũng được!”
Dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, nàng còn nói thêm một câu nữa.
“Không cần hồi sinh lại!”
Mọi người nhao nhao tỏ ý với Ấn sư tỷ, không đến mức đấy chứ!
Ngươi với Khương chưởng môn cũng không tư định cả đời, từ đâu mà nói tự tử vì tình chứ?
Thành ca liên tục xua tay, dở khóc dở cười.
“Sẽ không đâu, chắc là không thế nữa.
”
Hắn cảm thấy trừ khi hệ thống lại khởi động lại lần nữa, nếu không, có lẽ là sẽ không gặp phải tình huống từ biệt hàng triệu năm như thế này.
Kỷ Linh Hàm cũng liếc mắt nhìn Lâm Ninh và Ấn Tuyết Nhi chằm chằm.
“Khương đại ca vừa mới trở về, còn chưa tẩy rửa phong trần, các ngươi như vậy càng làm cho hắn mệt mỏi thêm, còn không mau lui ra ngoài đi!”
Rất nhiều người ở trong điện đều lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu lẫn nhau.
Đường đường là Tiên nhân mà cũng biết mệt sao?
“Đúng rồi, mấy năm nay mọi người sống như thế nào, có bị tụt xuống không vậy?”
“Không có không có.
”
Mạc Trần vuốt vuốt chòm râu ngắn cười nói: “Mấy năm nay mọi người cũng không tệ lắm, bây giờ môn đồ của bốn đời trước đã đều là Đạo Tôn trở lên, còn có chín vị Đạo Thánh! ”
Hắn giải thích tình hình đại khái của Phi Tiên Môn mấy năm nay một cách chậm rãi.
Mọi người ở trong điện thỉnh thoảng cũng bổ sung thêm một chút.
Ngược lại Thành ca bây giờ cũng không để ý cảnh giới của Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cao hơn mình nữa.
Dù sao thì sớm muộn gì hắn cũng là Đạo Thánh thôi.
Hắn chỉ là âm thầm buồn bực thôi, vì sao mà “tỷ lệ thành tài” của bốn đời môn đồ của Phi Tiên Môn lại cao như vậy?
Tất cả đều là từ Đạo Tôn trở lên, ngay cả một trường hợp ngoại lệ cũng không có.
Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù hắn đã từng thăng cấp tư chất cho mỗi người, nhưng trước khi Nguyên Tiên giới gây dựng lại thì đã có thể trở thành Tiên nhân Tiên Vương Chuẩn Đế, vậy thì không phải là thiên phú dị bẩm, thế hệ kinh tài diễm tuyệt sao?
Ví dụ như hắn ở bên Gia Vương đạo trường kia đã từng gặp được Quý Thương, gặp Thương La ở Chấp Luật Tư.
Hai người này trước khi xây dựng lại ở Nguyên Tiên giới, một người là Đế cảnh bát trọng, một người là Ma Đế của Tiên giới.
Vị diện thỏa đáng nhân vật cao đoan.
Nhưng bây giờ hai người cũng “chỉ là” Chí Tôn mà thôi.
“Chẳng lẽ là vì số mệnh của Thành ca ta chiếu đến đệ tử của mình à?”
Thành ca vuốt cằm, suy đoán cợt nhả.
Có điều rất nhanh sau hắn liền không nhịn được mà cười phá lên.
Sao có thể như vậy chứ?
Chính mình một đường quật khởi, dựa vào hệ thống cưỡng ép bật hack chứ cũng không dựa vào số mệnh hư vô mờ mịt.
“Đúng rồi, Khương chưởng môn, sao ngươi lại trở thành Đạo Thánh của Thiên Cung vậy?”
Câu hỏi của Cam Tử Nghĩa khiến cho hắn tỉnh lại từ trong suy tư.
“Chẳng lẽ ngươi tự bịa đặt ra thân phận này, lừa gạt Bách Vật Chí Tôn vừa mới dẫn đường kia?”
Những người khác đồng loạt cười rộ lên.
Ngụy Miểu vui mừng khôn xiết nói: “Có thể sao? Nếu như Khương chưởng môn là ở bên Thiên Cung, vậy thì bây giờ vận mệnh của Tiên giới đã không như thế này rồi!”
Trác Khung trung thực làm vai phụ.
“Nếu như Khương chưởng môn ở bên Thiên Cung sẽ như thế nào hả?”
Ngụy Miểu ngạo nghễ vỗ ngực, sau đó ngón tay cái khều một cái.
“Ba ngàn năm trước, nếu như Khương chưởng môn đứng ở phía Thiên Cung thì bây giờ Đạo Tuyệt Chi Địa đã không có Đạo Thánh nữa rồi.
”
“Bọn họ đi đâu rồi?”
“Còn cần phải nói sao, đương nhiên là bị Khương chưởng môn chém giết một cách dễ dàng nhẹ nhõm rồi!”
Ngụy Miểu đưa ra kết luận một cách quả quyết.
“Khương chưởng môn ở bên nào thì bên đó chính là người thắng lợi, đó là chân lý không thể phá vỡ!”
“Cho nên tất cả mọi người mà giúp đỡ Tà Tiên và Đạo Tuyệt Chi Địa đều nhất định phải vui mừng, may mắn khi Khương chưởng môn không thuộc về Thiên Cung! ”
“Đúng!”
Mặc dù mọi người biết rõ hắn chỉ vì đang nịnh hót mà “nã pháo tận trời” nhưng cũng không có một lời phản bác.
Trái lại tất cả mọi người đều phụ họa theo.
“Nhận thức thật quá chính xác!”
“Quả thực là lời nói chí lý.
”
“Đúng là nói ra tiếng lòng của ta!”
“Đây là câu đúng đắn duy nhất của Ngụy sư thúc trong mấy trăm triệu năm qua.
”
Sự phát triển của các đệ tử làm cho Khương Thành có chút hối hận.
Bản thân mình có lẽ là nên đoàn tụ với bọn họ sớm một chút.
Mãi cho đến khi những câu nịnh hót của bọn họ cũng kha khá rồi thì hắn mới khoát tay áo.
“Được rồi được rồi, làm người thì phải biết khiêm tốn một chút, đây là đạo lý mà ta đã dạy cho các ngươi từ rất lâu trước đây rồi.
”
Mọi người vừa cảm khái quả không hổ là Khương chưởng môn, lại vừa bày tỏ bản thân sẽ khắc ghi trong lòng.
“Đúng rồi, đám người ở bên ngoài thì xử lý như thế nào?”
Đám người mai phục của mười đại môn phái ở bên ngoài, bọn họ đều biết.
Dù sao thì có đám người La Viễn Đan Thái ẩn náu ở quân doanh của địch rồi.
Mạc Trần tùy tiện giới thiệu tình hình của mười đại môn phái đó một chút, chủ yếu cũng chính là nói về Đồng Kiêu Đạo Thánh kia của Trạch Nhiên Cung một chút.
“Chúng ta bên này cũng coi như là phạm vi thế lực của Tịnh Trúc Đạo Thánh, bọn họ bên kia thì thuộc về Vân Bái Đạo Thần.
”
“Lão thất phu Đồng Kiêu kia, thật ra cũng không được coi là thân tín của Vân Bái, nhưng mà tiêu diệt Đạo Thánh thì vẫn sẽ đứng ở bên gây ra sóng to gió lớn.
”
Nói xong, hắn và những người khác toàn bộ đều nhìn chắm chằm vào Khương Thành.
Chờ đợi hắn đến định đoạt.
Thành ca thầm nghĩ sự việc như thế này, các ngươi lại có thể vẫn còn thương lượng à?
“Ta không có sở thích bị người khác bắt nạt nhỉ?”
“Có ta ở đây, các ngươi không cần phải lại giấu tài nữa, có bao nhiêu thực lực thì dùng từng ấy thực lực là được.
”
Có câu nói này của hắn, Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần cuối cùng cũng không còn do dự, ánh mắt của cả hai đều trở nên kiên định.
Mà đám người Cam Tử Nghĩa và Ngụy Miểu lại càng phấn khích đến mức gào khóc thét lên.
Cuối cùng cũng không cần nhẫn nại nữa.
“Đều nghe thấy hết chưa?”
“Nghe thấy rồi!”
“Vậy thì còn chờ đợi gì nữa, giết, tiêu diệt hết toàn bộ bọn chúng đi!”
Bọn họ vừa muốn xông ra ngoài, Khương chưởng môn ở đằng sau bỗng hô lên một tiếng.
“Từ từ đã!”
Thành ca nhìn thấy mọi người đằng đằng sát khí thì không khỏi lắc đầu.
“Phi Tiên Môn chúng ta tốt xấu gì cũng là danh môn đại phái, làm việc phải chú ý đạo nghĩa một chút!”
“Người ta chỉ là ẩn nấp ở xung quanh một chút, lại cũng không tấn công chúng ta, không chừng chỉ là đến cắm trại dã ngoại ở gần đấy thì sao?”
“Không cần giải thích xông lên là giết thì còn ra thể thống gì nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...