Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Tiền bối, nơi này là Phi Tiên Môn.

” 
 
So với các môn phái khác, sơn môn của Phi Tiên Môn không tính là xa xỉ.

 
Thậm chí có thể nhìn thấy những cây cối xanh tươi và những bậc đá bên trong từ bên ngoài.

 
Nhưng mà Bách Vật Chí Tôn lại không dám vào.

 
Hắn dè dặt đưa ra thỉnh cầu với Khương Thành: “Không biết ta có thể rời đi không?” 
 
Thật ra Thành ca có thể nhìn ra được hắn có quỷ, nhưng tâm trạng lúc này rất tốt, hắn không muốn giết người dẫn dường này.

 
“Ha ha, ngươi đã giúp ta dẫn đường, không vào uống tách trà ăn bữa cơm mà đã đi rồi sao?”
 
Bách Vật Chí Tôn thầm nghĩ đi vào là một trận đại chiến, đến lúc đó biết đâu ta có thể bị ảnh hưởng từ trận chiến giết chết.

 
Tốt hơn hết vẫn nên tránh dùng trà và cơm này.

 
Hắn liên tục xua tay: “Đây chỉ là tiện tay mà thôi, ta không dám quấy rầy!”
 
“Phi Tiên Môn rất niềm nở hiếu khách, ngươi không cần khách sáo.

” 
 
Khách sáo cái đầu ngươi, ngươi xem ta là thằng ngốc sao?
 
Bách Vật Chí Tôn chỉ cho rằng hắn muốn mưu hại chính mình, đã sắp khóc đến nơi.

 
“Tiền bối, ta vẫn còn chuyện quan trọng phải làm nữa, ngươi nhìn cái này…” 
 
Hắn vừa cầu xin, thỉnh thoảng mắt vẫn lệch về phía xa.

 
Khương Thành cảm nhận một vòng, mặc dù các cao thủ mai phục của mười môn phái ở phía xa không tính là đều trong tầm mắt, nhưng cũng nhìn được bảy tám phần.

 
Không khỏi âm thầm lắc đầu.

 
“Được rồi, ngươi đi đi.

” 
 

Vốn dĩ Bách Vật Chí Tôn còn tưởng rằng sẽ không được buông tha, thấy hắn vẫy tay thì không khỏi vui mừng khôn xiết.

 
Sau khi hắn phóng đi, Khương Thành cũng vào sơn môn.

 
Xuất hiện trước mặt hắn là bốn đệ tử đóng giữ.

 
Người đứng đầu là Chí Tôn, ba người còn lại chỉ là Thiên Tôn.

 
Những đệ tử này đều là khi đám người Mạc Trần và Ngụy Miểu đang phát triển ở bên ngoài, thành lập môn phái hoặc là nhận đồ đệ.

 
Dựa theo kế hoạch của Mạc Trần là tiên lễ hậu binh.

 
Trước hết là tiếp đón vị Đạo Thánh của Thiên Cung này vào, nghĩ cách thuyết phục hắn, ra sức nói về lợi và hại, cho hắn biết có người đang mai phục ở bên ngoài, tránh gây chiến trước.

 
Vừa nhìn thấy Khương Thành, vẻ mặt của bốn người lập tức căng thẳng.

 
“Đỗ Hoàn, đệ tử chân truyền của Phi Tiên Môn, kính cẩn chờ đợi tiền bối ở đây đã lâu!” 
 
Chí Tôn dẫn đầu trẻ tuổi vội vàng bước tới, chắp tay.

 
“Tiền bối là Đạo Thánh đến từ Thiên Cung?” 
 
Thành ca hơi sửng sốt, thầm nghĩ ‘Đạo Thánh của Thiên Cung’ là thân phận gì?
 
“Không tệ mà, đã có đệ tử chân truyền cấp Chí Tôn rồi.

” 
 
Hắn cười híp mắt, vỗ vai Đỗ Hoàn.

 
Còn không đợi bốn đệ tử phản ứng lại, hắn đã tự mình bay lên, định đi thẳng đến chính điện.

 
Đám người Đỗ Hoàn kinh ngạc, vội vàng chặn hắn lại.

 
Đây là tình huống gì?
 
“Khoan đã tiền bối, hay là để bọn ta dẫn đường nhé!” 
 
Đường đường là môn phái trọng địa, sao có thể để cho đối phương bay lung tung?
 

Thành ca bật cười khanh khách: “Được rồi được rồi, tất cả đều là người nhà, còn làm lễ nghi phiền phức gì đó với ta.


 
Người nhà?
 
Trong lòng Đỗ Hoàn lạnh lùng cười.

 
Phi Tiên Môn của bọn ta vẫn luôn phát triển ở Đạo Tuyệt Chi Địa, cho dù là nhánh nào cũng không có môn đồ bên Thiên Cung.

 
Lời bịa đặt này, có lẽ là cố tình lừa ta, muốn ta buông lỏng cảnh giác? 
 
Hắn cố ý dò xét hỏi: “Nghe ý của tiền bối, ngươi biết tiền bối nào từ Phi Tiên Môn của ta sao?”
 
Khương Thành vừa chậm rãi sóng vai bay với bọn họ, vừa cười nói: “Có phải chưởng môn của các ngươi là Kỷ Linh Hàm không?” 
 
“Đúng vậy!”
 
Đỗ Hoàn trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ tiền bối từng có duyên gặp mặt một lần với Kỷ chưởng môn của bọn ta sao?” 
 
Nghe được lời này của bọn họ, Khương Thành hoàn toàn yên tâm.

 
Phi Tiên Môn này là một trong những cái bản thân đang tìm.

 
“Không chỉ là có duyên gặp mặt một lần, mà là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

” 
 
Trong mắt Khương Thành xuất hiện một chút hoài niệm: “Tiểu Hàm là người thân thiết nhất của ta.


 
Tiểu Hàm? 
 
Suýt nữa Đỗ Hoàn đã chửi ra tiếng.

 
Theo hắn thấy, đối phương đang cố tình dùng lời nói để khinh bạc Kỷ chưởng môn, chiếm lợi của nàng.

 
“Tiền bối! Xin ngươi tự trọng!”
 
Cuối cùng thì vẻ mặt của hắn cũng chùng xuống.

 
“Ngươi đường đường là Đạo Thánh, trổ tài lợi thế miệng lưỡi khó tránh quá mất thân phận, làm cho người khác xem thường!” 

 
Khương Thành dở khóc dở cười, cái này là cái gì với cái gì chứ?
 
Mà cũng đúng vào lúc này, đột nhiên ở trước mặt có một nhóm lớn người bay đến.

 
Người phía trước nhất là Kỷ Linh Hàm, mà hai người bên cạnh là Mạc Trần và Lâm Ninh, phía sau là đám người Nguỵ Miểu, Lục Phàm và Cam Tử Nghĩa đang dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời đuổi về bên này.

 
Rất đơn giản, sau khi Khương Thành bước vào sơn môn, đám người Kỷ Linh Hàm không khỏi cảm nhận bên này.

 
Thế nên mọi người đều biết người đến lần này là ai.

 
Đỗ Hoàn còn cho rằng chưởng môn và các trưởng lão đến tấn công Đạo Thánh của Thiên Cung.

 
Nhanh chóng rút kiếm chĩa về phía Khương Thành, thúc giục căn nguyên.

 
“Khương đại ca!” 
 
Tiếng kêu mang theo tình cảm sâu đậm của Kỷ chưởng môn vang lên.

 
Còn không đợi bốn đệ tử và những đệ tử khác bên dưới kịp phản ứng, người cầm lái của Phi Tiên Môn và ‘Đạo Thánh của Thiên Cung’ đã ôm chặt lấy nhau.

 
Cùng lúc đó, tiếng của những trưởng lão khác vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoặc cười to, hoặc kêu thét cũng vang lên!
 
“Khương chưởng môn!”
 
“Khương chưởng môn ơi!” 
 
“Rốt cuộc ngươi đã về rồi!” 
 
“Chết tiệt, làm nửa ngày thì ra là ngươi, quá tốt rồi ha ha ha…”
 
“Hu hu hu hu… Lần trước từ biệt đã để ta chờ khổ lắm rồi.


 
Đối với Kỷ Linh Hàm, lúc chia tay vào lần trước, ba ngàn chân giới còn chưa tái tạo lại toàn bộ, Khương Thành còn đang xuất chinh tam đại chân giới Âm, Dương, Hoả.

 
Cách với lúc này, đã trôi qua quá lâu.

 
Mà đối với Mạc Trần, Lâm Ninh và hầu hết các đệ tử Phi Tiên Môn khác, chia tay lần trước là lần muốn tìm hiểu núi Thiên Kiếm trước khi Khương Thành tiến vào Huyền Giới.

 
Từ đó về sau, bọn họ chưa từng gặp lại Khương chưởng môn nữa.

 
Những năm này, bọn họ đã bị đám người Kỷ Linh Hàm và Chung Ly Khuyết tra hỏi không biết bao nhiêu lần về các chi tiết có liên quan đến Khương chưởng môn ở Băng Giới, đối mặt với việc trải qua tam đại chân giới Âm, Dương và Hoả.

 
Hận không thể biết nhiều hơn bất cứ điều gì có liên quan đến hắn từng chút một.

 

Sử dụng điều này để suy diễn và phán đoán hắn sẽ ở đâu, liệu hắn có bình an vô sự hay không.

 
Cho đến hôm nay, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt mọi người.

 
Vòng tay ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của em gái Hàm, ngửi mùi thơm quen thuộc trên cơ thể nàng, cảm nhận sự ẩm ướt trên vạt áo trước ngực, Khương Thành có cảm xúc lẫn lộn.

 
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn bất cần đời, dùng giọng điệu chân thành trước nay chưa từng có xin lỗi người ấy trong vòng tay.

 
“Ta xin lỗi, lại làm cho ngươi lo lắng…”
 
Còn chưa nói xong, hắn đã bị đám người nhấn chìm.

 
Không biết từ bao giờ, tay chân đã bị những đệ tử vui mừng khôn xiết khác cưỡng ép tách ra.

 
Trong nháy mắt, không biết toàn thân đã treo bao nhiêu người.

 
Thuộc về là hình người ‘treo’.

 
Nhìn thấy cảnh này, cho dù là Đỗ Hoàn hay là những môn đồ đuổi tới từ phía dưới, toàn bộ đều ngẩn ra.

 
Hóa ra là hắn thật sự rất quen thuộc rất quen thuộc với Kỷ chưởng môn?
 
Hơn nữa, không chỉ là Kỷ chưởng môn, hắn còn rất quen thuộc với hầu hết các trưởng lão?
 
Rốt cuộc hắn là ai?
 
Sau một lúc lâu, cuối cùng Thành ca cũng thành công thoát khỏi vòng vây.

 
Một chiếc áo choàng trắng cũng dính đầy nước mắt, nước mũi và nước bọt.

 
Kỷ Linh Hàm lau vành mắt đỏ hoe, nhưng không giấu được nụ cười nơi khóe miệng.

 
Nàng kéo tay trái của Khương Thành lên, từ từ bay lên bầu trời phía trên trung tâm.

 
Đối mặt với những môn đồ có vẻ mặt hết sức kinh ngạc và mờ mịt bên dưới, lớn tiếng nói.

 
“Người này là tổ sư Khương Thành, người đã sáng lập môn phái Phi Tiên Môn của chúng ta!” 
 
Mạc Trần xúc động đến nỗi mặt đỏ bừng, cũng bay đến bên cạnh hai người.

 
Hắn vuốt râu cười lớn.

 
“Từ giờ trở đi, Phi Tiên Môn của chúng ta sẽ không sợ bất cứ kẻ thù hùng mạnh nào nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận