Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Lạc Thuyên tông không có Đạo Thánh trấn thủ.

 
Mặc dù bọn họ thuộc Đạo Tuyệt Chi Địa, xem như là đối lập với Thiên Cung.

 
Nhưng cũng phải xem kẻ thù trước mặt là cấp độ gì.

 
Nếu như gặp phải Đạo Tôn Chí Tôn hay đại loại thế, thì đương nhiên là ‘gian tế Thiên Cung to gan, tất cả mọi người đều có thể giết hắn.

 
Nếu như gặp phải Đạo Thánh, vậy thì bọn họ sẽ cư xử như bọn họ không nhìn thấy gì.

 
Nếu thật sự không may bị chặn lại, chắc chắn sẽ nói một câu ‘Bọn ta ngưỡng mộ Thiên Cung đã lâu, đã muốn cải tà quy chính từ lâu’.

 
“Ngươi đang bị bắt làm con tin, vậy ngươi tự mình nghĩ cách đi!” 
 
U Thường chưởng môn cảm thấy Chí Tôn đó thật sự là bị bệnh nặng rồi.

 
Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng đám Đạo Tôn bọn ta đi cứu ngươi sao?
 
Hai trưởng lão bên cạnh chưởng môn còn bổ sung thêm.

 
“Bách Vật Chí Tôn, từ trước đến nay môn phái vẫn luôn đối xử không tệ với ngươi, cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của ngươi, nhưng ngươi phải tự mình nghĩ cách!”
 
“Tuyệt đối đừng mang hắn đến tông môn!”
 
Nghe giao phó tha thiết từ cấp cao của môn phái, Bách Vật Chí Tôn đang ở hành cung nước mắt giàn giụa.

 
“Ta định đưa hắn đến Phi Tiên Môn.

” 
 
“Cái gì?” 
 
“Phi Tiên Môn?”
 
Ở đầu bên kia của Lạc Thuyên tông, giọng điệu của U Thường Đạo Tôn thay đổi rõ rệt chỉ trong nháy mắt, hắn trở nên hân hoan phấn khích.


 
“Tốt! Bách Vật Chí Tôn đã làm được một việc rất tốt!”
 
“Không hổ là trụ cột của môn phái mà chúng ta vẫn luôn xem trọng nhất, không làm cho bọn ta thất vọng!”
 
“Đề bạt mà bọn ta cho ngươi không phải là uổng phí mà, ngươi yên tâm đi nhé…”
 
Bọn họ không có ý tham gia vào.

 
Điều này khiến Bách Vật Chí Tôn khá thất vọng.

 
Hắn cảm thấy quả nhiên chưởng môn đã già rồi, không có tham vọng.

Thế mà lại không biết nắm bắt cơ hội này, thật sự là thiển cận.

 
“Ta cho rằng chúng ta có thể nắm lấy cơ hội tốt này, một lần hành động tiêu diệt Phi Tiên Môn.


 
“Bách Vật trưởng lão có tinh thần chiến đấu dũng cảm với kẻ thù mạnh là điều rất đáng khen ngợi, nhưng hiện tại vẫn không phải là lúc sống mái với Phi Tiên Môn, thời cơ chưa đến…”
 
U Thường Đạo Tôn bên đây cho rằng, đề xuất này rất mang tính xây dựng, nhưng hiện tại bọn ta không tiện.

 
Bởi vì Đạo Thánh quá cao cấp, mà Phi Tiên Môn cũng có Đạo Thánh trấn thủ.

 
Chiến đấu ở cấp độ này, cho dù là Lạc Thuyên tông xen vào cũng không thể ngư ông đắc lợi, ngược lại sẽ tặng không đến cửa.

 
Cho nên bọn họ chỉ muốn ngư ông đắc lợi, cũng không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.

 
Bạch Vật Chí Tôn đang rất sốt ruột.

 
Nếu như bên này không ra tay, khi đến Phi Tiên Môn, hắn cũng không thể thoát thân được.

 
Cho dù Khương Thành thắng hay Phi Tiên Môn thắng, cuối cùng đều sẽ không buông tha cho hắn.

 
Dưới tình thế khẩn cấp, hắn chỉ có thể giúp chưởng môn và những trưởng lão Đạo Tôn khác tìm cách.


 
“Thật ra chúng ta có thể liên lạc với một số môn phái khác, cùng nhau đi phục kích bên ngoài Phi Tiên Môn…”
 
“Chúng ta bên này cũng không ít môn phái đang để mắt tới Phi Tiên Môn.

” 
 
“Nếu chúng ta thành công giết chết một Đạo Thánh của Thiên Cung, đó là một công lao to lớn đấy, đến lúc đó Đạo Thần sẽ đích thân dẫn dắt Lạc Thuyên tông chúng ta…”
 
Dưới sự cổ động uốn lưỡi ba tấc của hắn, trong lòng U Thường Đạo Tôn trở nên sống động.

 
Đúng vậy, lần này có vẻ như là một việc lớn.

 
Sau ba giây giao tiếp bằng mắt với các trưởng lão bên cạnh, hắn hạ quyết tâm.

 
“Được!” 
 
“Những gì Bách Vật trưởng lão vừa nói, thật ra là việc chúng ta đã định làm từ ban đầu.

” 
 
“Hiện tại, trước tiên ngươi phải giữ lấy tặc tử của Thiên Cung.

” 
 
“Bổn tông lập tức đích thân liên lạc với một số môn phái khác, hy vọng có thể mời Đồng Kiêu Đạo Thánh ra trận!”
 
Đồng Kiêu Đạo Thánh là thái thượng trưởng lão của một môn phái khác xung quanh Lạc Thuyên tông, hắn cũng là thủ lĩnh của vùng đó.

 
Nếu như thực sự có thể mời được hắn thì lần này sẽ ổn.

 
Sau khi cắt đứt truyền tin, Bách Vật Chí Tôn thở phào nhẹ nhõm.

 
Kế hoạch xem như là đã định.

 
Việc tiếp theo hắn cần làm là đưa Khương Thành đi thêm vài vòng nữa, trì hoãn một chút thời gian.


 
Mà ở phía bên kia, người trợ giúp liên lạc của Lạc Thuyên tông khua chiêng gõ trống, một lần nuốt trọn Phi Tiên Môn.

 
Ngay sau đó, một số môn phái và gia tộc ở xung quanh đã nhận được truyền tin.

 
Đối với đề xuất liên thủ của Lạc Thuyên tông, ban đầu những môn phái này đều bày tỏ rằng bọn họ không hề quan tâm.

 
“Hắc Phất tông của bọn ta và Phi Tiên Môn nước sông không phạm nước giếng, tội gì phải tấn công bọn họ.


 
“Phi Tiên Môn và Liệt Vân thế gia của bọn ta cùng thuộc Đạo Tuyệt Chi Địa, hiện tại mọi người nên chân thành hợp tác, đối phó với Thiên Cung mới đúng, sao có thể nội chiến thế?”
 
“Mặc dù chúng ta thuộc về các chiến khu khác nhau, nhưng mà chuyện này vẫn là quá đáng.


 
Gần đây Phi Tiên Môn phát triển rất nhanh, nội môn lại có Đạo Thánh trấn thủ.

 
Bọn họ không muốn chạm vào xui xẻo.

 
Nhưng khi nghe nói có một Đạo Thánh từ Thiên Cung muốn tấn công Phi Tiên Môn, có thể để bọn họ lưỡng bại câu thương trước.

Hơn nữa, lần này sau khi có thể mời được Đồng Kiêu Đạo Thánh, những môn phái và thế gia này lập tức tỏ ý bản thân rất có hứng thú.

 
“Năm đó, Hắc Phất tông bọn ta ở Đạo Tuyệt Chi Địa đã xảy ra xung đột với Phi Tiên Môn, lòng căm thù sâu như biển! Không thể từ chối!”
 
“Mặc dù cùng thuộc Đạo Tuyệt Chi Địa, nhưng gần đây Phi Tiên Môn đã mở rộng quá nhanh, Liệt Vân thế gia bọn ta đã không nhìn vừa mắt từ lâu!”
 
“Sự tồn tại của Phi Tiên Môn, là một tai họa ngầm rất lớn đối với phía chúng ta, tốt hơn hết là nên loại bỏ càng sớm càng tốt!”
 
“Lần này chúng ta chủ yếu vẫn bóp nghẹt kẻ thù mạnh từ Thiên Cung, vô tình làm tổn thương Phi Tiên Môn cũng thuộc về bất đắc dĩ thôi.


 
“Đồng Kiêu Đạo Thánh ra trận, chúng ta phải giúp đỡ trận bằng bất cứ giá nào…”
 
Vào lúc một trận doanh tạm thời bao vây trấn áp Phi Tiên Môn được âm thầm tổ chức trong bóng tối, thật ra Phi Tiên Môn được xem là mục tiêu đã nhận được tình báo.

 
Bên trong chính điện của môn phái, Kỷ Linh Hàm đã trở thành Đạo Thánh cao cư chủ toạ, bên cạnh là hai phó chưởng môn Lâm Ninh và Mạc Trần.

 
Trong điện có hơn hai trăm trưởng lão, cùng một màu đều là cảnh giới Đạo Tôn.

 

“Có tin từ La Viễn trưởng lão truyền đến, Trạch Nhiên cung muốn đến tấn công chúng ta, Đồng Kiêu Đạo Thánh đích thân ra trận!” 
 
“Cũng có tin từ Đan Thái tưởng lão truyền đến, Hắc Phất tông cũng đang có ý định bao vây tấn công chúng ta.

” 
 
“Tần Sướng trưởng lão cũng truyền tin, lần này có không dưới mười môn phái muốn vây quét chúng ta, tất cả đều gần chiến khu.


 
Lâm Ninh lạnh lùng xoa nhẹ kiếm: “Đồng Kiêu chán sống rồi sao?”
 
“Có phải chúng ta đã khiêm nhường ẩn nấp quá mức nên đã làm cho bọn họ ảo tưởng rồi không?”
 
Hộ pháp trưởng lão Lục Phàm đang ngồi ngay thẳng ở bên cạnh bật cười.

 
“Bọn họ thực sự nghĩ rằng bọn họ ở cùng đẳng cấp với Phi Tiên Môn sao?”
 
Trong điện lập tức phát ra một trận cười vang.

 
Quả thực, những môn phái này đừng nói đến mười môn phái, cho dù đến hai mươi ba mươi môn phái, Phi Tiên Môn cũng có thể dễ dàng đối phó.

 
Bởi vì bọn họ ẩn chứa quá nhiều sức mạnh.

 
Vào thời điểm đó, có hơn một nghìn môn đồ cốt lõi của Phi Tiên Môn đã được tập hợp lại đầy đủ một lần nữa hơn mười tỷ năm trước sau khi đã trải qua một loạt thay đổi dữ dội như lưu lạc đến các đại chân giới, tổ chức lại Nguyên Tiên Giới, Thiên Cung nổi dậy.

 
Ngoại trừ Khương chưởng môn thần ẩn trường kỳ, những người khác đều bình an vô sự.

 
Sau khi được tổ chức lại, đó là một môn phái siêu cấp.

 
Nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của bọn họ ở Thượng Tiên Giới vào năm đó, cuối cùng đám người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần đã quyết định giấu tài.

 
Nghĩ đến một môn phái không chỉ có Đạo Thánh, mà còn có hàng ngàn Đạo Tôn đáng kinh ngạc, chắc chắn sẽ khiến cho thế lực các phương run rẩy dữ dội, thậm chí còn thu hút sự thèm muốn của các Đạo Thần.

 
Đến lúc đó lại là dáng vẻ thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.

 
Nhưng mà nhiều cao thủ như vậy, muốn khiêm nhường ẩn nấp cũng rất khó.

 
Vì vậy, cuối cùng, Phi Tiên Môn lại phân tán ra một lần nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận