Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Hắn không lấy binh khí ra vì hắn không cần dùng đến.

 
“Là người của Thiên Cung thì sao, không phải là người của Thiên Cung thì lại như thế nào?”
 
“Người này là gian tế của Thiên Cung!”
 
Tên Đạo Tôn đứng đầu không cần xác minh thân phận đã trực tiếp đưa ra kết luận.
 
“Hạ hắn đi!”
 
Khương Thành thấy, cho dù những người này không phải là Tà Tiên, cũng không phải là người thuộc về môn phái chính trực gì cả.

 
Dù sao thì cách xử sự này cũng quá rõ ràng.

 
Vì vậy hắn cũng không khách sáo nữa.

 
Sau một giây, chỉ còn lại một Chí Tôn trong số năm người.
 
Đạo Tôn dẫn đầu và ba người còn lại đều không phản ứng gì, bọn họ đã được Thành ca tiễn đi tây thiên với một suất tiện tay tấn công thần hồn cộng thêm lực trọc.
 
“Cảm giác hơi hoành tráng.”
 
“Thánh lực rất quý giá, về sau tốt hơn hết nên tiết kiệm một chút.”
 
Trọc lực của hắn muốn khôi phục cũng không thể dựa vào đan dược, chỉ có thể dựa vào hạt giống trọc lực, bản thân chậm rãi liên kết với quả trọc lực.
 
Thậm chí công pháp tu luyện dùng để hồi phục cũng không có.
 
“Tiền, tiền bối…”
 
Tên Chí Tôn duy nhất còn sống sót đổ mồ hôi hột, run lên bần bật.

 
“Ngươi, ngươi là Đạo Thánh à?”
 
Một cơn gió lạnh thổi qua trong khoảng không, hắn bị doạ đến mức suýt nữa đã ngất đi.

 
“Không phải.”
 
Hiện tại Thành ca cũng lười giả làm Đạo Thánh, dù sao vấn đề thánh lực đã được giải quyết, việc còn lại là ăn đan dược để nâng cao tu vi tiên lực.
 
Những thứ trong tầm tay thì tội gì phải khoe khoang cho vay trước.

 
Chí Tôn thầm nghĩ ngươi lừa quỷ à.
 
Có thể giết chết Đạo Tôn chỉ trong tích tắc, nếu không phải là Đạo Thánh thì mới là chuyện lạ.
 
Hơn nữa, vừa nói ngươi còn nói về thánh lực, nghĩ ta bị điếc sao?
 
“Đúng đúng đúng…ừm, tiền bối tha mạng với… vừa rồi là ta có mắt không tròng nên đã mạo phạm ngươi, nhưng thực ra không phải là ý của ta đâu…”
 
Hắn liên tục chắp tay thi lễ, hận không thể quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
 
“Ta vừa nhìn đã biết chắc chắn tiền bối không phải là người của Thiên Cung.”
 
Sắc mặt Khương Thành chùng xuống.

 
“Ai nói ta không phải? Ca là Ẩn Hoàng của Thiên Cung, nhân vật quan trọng, được chưa?”
 
“Ta thấy các ngươi không phải nhìn thấy người của Thiên Cung thì sẽ hô đánh hô giết sao, đến đây!”
 
Chí Tôn này không biết Ẩn Hoàng, nhưng nào dám động thủ với Khương Thành.

 
“Không không không, ta vẫn luôn sùng bái Thiên Cung, ta cũng không có thù địch với đạo hữu ở đó, ngược lại tràn đầy thiện cảm.”
 
Để loại bỏ sự thù địch của Khương Thành, thậm chí hắn còn nịnh nọt.

 
“Hôm nay vừa nhìn thấy tiền bối, ta mới hiểu rõ cái gì gọi là gặp mặt tốt hơn nghe tiếng!”
 
“Tiền bối ngươi có phong thái giống như thần nhân, quả nhiên cũng chỉ có Thiên Cung mới có thể xuất hiện thôi, thật sự là làm cho người ta ngưỡng mộ.”
 
Thành ca giữ lấy hắn, vốn dĩ cũng chỉ là bảo hắn tiếp tục điều binh.

 
Hiện tại nghe được những lời tâng bốc này, có thể xem như là thu hoạch bất ngờ.
 
“Được rồi được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết Phi Tiên Môn không?”
 
Chí Tôn đó sửng sốt, sau đó mới chợt hiểu ra.

 
“Từng nghe từng nghe, đương nhiên là ta đã từng nghe nói về Phi Tiên Môn, đó là một môn phái có Đạo Thánh trấn giữ đó!”
 
Hắn xoa tay, vẻ mặt mong chờ, hỏi: “Ngươi muốn đi đối phó với bọn họ sao?”
 
“Thật ra ta đã thấy Phi Tiên Môn khó chịu từ lâu rồi!”
 
Theo hắn thấy, Khương Thành là cao thủ của Thiên Cung, chắc chắn là đến gây phiền phức.

 
Để lấy lòng Thành ca, hắn khá phẫn nộ.
 
“Phi Tiên Môn này không chuyện ác nào không làm, quả thật là người người oán trách, đừng nói các tiền bối bên Thiên Cung của các ngươi, ngay cả bên bọn ta cũng nóng lòng muốn dẹp bỏ!”
 
Cho dù biết rõ hắn tiện miệng nói bừa, mạch máu thái dương của Khương Thành cũng nhảy dựng lên.

 
“Người người oán trách?”
 
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay tiền bối đến thu dọn bọn họ, đây gọi là vì dân trừ hại, khắp chốn vui mừng mà!”
 
Thậm chí Chí Tôn đó còn chắp tay về phía Khương Thành.

 
“Ta phải thay mặt cho vô số tiên nhân cám ơn tiền bối đã tiêu diệt Phi Tiên Môn, đây là một công đức lớn, cung chúc tiền bối chiến thắng trở về!”
 
Vốn dĩ Khương Thành chỉ định hỏi địa điểm, sau đó sẽ đuổi tiên nhân này đi.
 
Hiện tại nghe hắn nói như vậy, cảm thấy nếu không làm gì thì có lỗi với màn trình diễn này của hắn.

 

“Thật sao, nếu đã như vậy, thế thì ngươi phụ trách chỉ đường cho ta nhé.”
 
“Hả, hả?”
 
Chí Tôn đó suy sụp ngay tại chỗ.
 
Hắn còn đang hy vọng thoát thân sớm chút, tránh xa Đạo Thánh đáng sợ này.

 
“Làm sao vậy, ta giúp các ngươi giải quyết Phi Tiên Môn, vì dân trừ hại đấy, bảo ngươi dẫn đường cho ta thì không sẵn lòng sao?”
 
Nhìn thấy trong mắt Thành ca tràn đầy ý không tốt, Chí Tôn mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể buồn rười rượi lĩnh mệnh.
 
Tiện tay thu chiến lợi phẩm của bốn người vừa rồi, Thành ca tế hành cung bay đã lâu không gặp ra.
 
“Vẫn là đi đường như thế này thoải mái dễ chịu mà!”
 
Hắn nằm trong tẩm điện của hành cung, phái tên Chí Tôn đó đi đến điện trung tâm của hành cung, bảo hắn điều chỉnh phương hướng, đuổi đến Phi Tiên Môn càng sớm càng tốt.
 
Điều này khiến Chí Tôn đó khá ngạc nhiên.

 
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Khương Thành sẽ xem hắn như tù binh mà canh giữ nghiêm ngặt, nhưng không ngờ rằng lại để một mình mình điều khiển hành cung.

 
Ở trong điện trung tâm, hắn khẽ cảm nhận bên ngoài, nhận ra không có thánh hồn bao phủ bản thân, trong lòng không khỏi sinh động.

 
Phi Tiên Môn thực sự là kẻ thù của hắn.
 
Chẳng qua là không phải của một mình hắn, mà là kẻ thù của môn phái mà hắn thuộc về.
 
Mỗi thế lực khác nhau của nội bộ Đạo Tuyệt Chi Địa chưa từng là một khối.

 
Nội bộ của Tà Tiên Giới cũng như vậy.
 
Bọn họ cũng không có thống nhất, chẳng qua là vì có kẻ thù mạnh chung là Thiên Cung, cho nên mới được các Đạo Thần hàng đầu kêu gọi, hình thành một liên minh rời rạc.
 
Ngay từ đầu, nội bộ liên minh đã được chia thành rất nhiều phe.

 
Nhưng hiện tại thì hầu hết các thế lực ở Đạo Tuyệt Chi Địa đã chuyển ra, sinh tồn một lần nữa trong phạm vi Nguyên Tiên Giới, đương nhiên điều này đã gây ra rất nhiều tranh chấp.

 
Nếu như Thiên Cung thực sự bị phá hủy, thì một đợt hỗn chiến lớn mới chẳng mấy chốc sẽ nổi dậy.

 
Lạc Thuyên tông mà Chí Tôn này thuộc về, hơn ba nghìn năm trước, vì cướp chiến lợi phẩm nên đã từng xảy ra xung đột với Phi Tiên Môn.

 
Lúc đó đã bị phía trên đàn áp.

 
Sau đó vì việc lựa chọn địa điểm mới cho môn phái, hai môn phái lại xảy ra xung đột một lần nữa.

 
Lần đó, vốn dĩ Phi Tiên Môn nhỏ bé chỉ có vài chục người, tự nhiên lại có hơn hàng trăm cao thủ, Lạc Thuyên tông dễ dàng bị đánh bại.
 
Sau đó, hai môn phái được phân chia chiến khu khác nhau, thuộc về các Đạo Thần khác nhau.

 
Xem như tạm thời không liên quan.
 
Trong những năm qua, Lạc Thuyên tông vẫn luôn kìm nén muốn mạnh mẽ trị Phi Tiên Môn, nhưng sức mạnh vẫn còn chênh lệch không biết làm sao.

 
Sự xuất hiện của Khương Thành lần này đã làm cho trưởng lão nội môn cấp Chí Tôn này nhìn thấy được hy vọng.

 
“Người này là Đạo Thánh, nếu hắn giết vào Phi Tiên Môn, chắc chắn có thể giết đến bên trong gà bay chó chạy.”
 
“Nhưng chỉ dựa vào một mình hắn thì vẫn không thể tiêu diệt được Phi Tiên Môn.”
 
“Nếu thông báo để Lạc Thuyên tông đến mai phục, đợi đến khi cả hai bên đều lưỡng bại câu thương, một lần hành động giết ra…”
 
“Đến lúc đó, không chỉ có thể làm cho Phi Tiên Môn thương vong nghiêm trọng, mà còn có thể giữ được người này!”
 
Nghĩ đến đây, hắn sắp kích động đến mức cất cao giọng hát.
 
Một tình huống nguy hiểm, thế mà được bản thân biến thành cơ hội.
 
Nếu kế hoạch này thành công, vậy thì công lao lớn đến mức nào?
 
Bản thân quả thật là một thiên tài mà!
 
Hắn lập tức lấy Tiên khí truyền tin ra, liên lạc với Lạc Thuyên tông.
 
Ở phía bên kia, lúc chưởng môn U Thường Đạo Tôn của Lạc Thuyên tông nghe thấy câu đầu tiên, suýt nữa đã ném Tiên khí truyền tin đi.
 
“Cái gì? Ngươi bị một Đạo Thánh từ Thiên Cung bắt cóc?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận