Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Bế quan?” 
 
Sự không thể tin được hiện lên trên mặt Huyết Đế.

 
“Thế mà nàng lại bế tử quan trước khi đại quân xuất chinh?” 
 
“Nàng bị điên à?” 
 
“Càn quấy cũng phải có mức độ thôi chứ?”
 
Cho dù bế tử quan, cũng không đến mức giấu kín luôn Chiến Cực Cung chứ? 
 
Nguyên Tiên Giới lớn như vậy, hiện tại ai có thể tìm được Chiến Đế? 
 
Những người khác không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì.

 
Ngược lại là Khương Thành đồng cảm với hắn một lần hiếm thấy.

 
“Đúng vậy, Chiến Đế này cũng quá vô lý rồi.

” 
 
“Sớm không bế quan, muộn không bế quan.

” 
 
Ca sờ cằm, âm thầm đâm chọt nói: “Ca nghiêm túc nghi ngờ đây là cố ý…”
 
Vốn dĩ Huyết Đế đang rất tức giận đến mức sững sờ, thế mà sau đó hắn lại im lặng.

 
Bởi vì hắn chợt hiểu tại sao lúc đó Chiến Đế lại bế quan.

 
Còn nhớ năm đó khi Tu Đế và hắn âm mưu muốn giết Khương Thành, đã từng đề cập đến một chuyện, đó là phải che giấu sự thật với Chiến Đế.

 
Khương Thành là ‘người mình’ duy nhất của Chiến Đế độc lai độc vãng, là vảy ngược duy nhất của nàng, đây là sự đồng thuận của các Thiên Đế và Thần Quân của Thiên Cung.

 
E rằng chỉ có Thành ca là không biết chuyện này.

 
Khi đó, Huyết Đế định tiền trảm hậu tấu, giết Khương Thành trước, sau này Chiến Đế tức giận như thế nào cũng là chuyện của sau này.

 
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến lập tức khai chiến với Tà Tiên Giới.

 
Nhưng mà lúc đó ai có thể ngờ rằng Thiên Cung sẽ thua? 

 
Vốn dĩ còn cho rằng sự cai trị của Thiên Cung là vô cùng ổn định, không ai có thể lay chuyển được, có Chiến Đế tham gia hay không cũng không quan trọng…
 
Bây giờ nghĩ lại, thực ra Lăng đã rất quan tâm đến toàn cục, cho bọn họ rất nhiều thể diện.

 
Sau khi biết được ‘tin dữ’ Khương Thành thất thủ, nàng không chạy đến làm ầm ĩ một trận, cũng không đả thương Tu Đế để trút giận, cũng không dùng thân phận thủ toạ Chiến Thiên Tư để làm tổn hại đến đại quân xuất chinh.

 
Nàng chỉ bình tĩnh chọn cách im lặng bế quan, mắt không thấy tim không đau.

 
Huyết Đế chợt nhận ra rằng, bản thân đã không thể nói một lời nào để trách móc nàng nữa.

 
Tất cả những điều này là tự làm tự chịu cả.

 
Nếu như lúc đó hắn không đuổi theo giết Khương Thành, thì cho dù là hắn hay là Chiến Đế đều có thể kịp thời xuất hiện ở bất cứ chiến trường nào ở Đạo Tuyệt Chi Địa, Tà Tiên Giới, Thiên Cung và Thiên Đạo.

 
Có lẽ đã là một cục diện khác.

 
“Bỏ đi.

” 
 
Hắn nhìn về phía xa, tâm trạng của hắn bình tĩnh trở lại ngay sau đó.

 
Là một thế hệ Thiên Đế, hắn đã trải qua nhiều sóng gió hơn, sự thay đổi to lớn này còn không đủ khiến hắn hoảng sợ.

 
“Hiện tại Tâm Đế vẫn đang trấn thủ ở Tử Tiêu Cung sao?” 
 
“Ừm ừm!”
 
Các tiên quan liên tục gật đầu, sự trở lại của Huyết Đế khiến cho bọn họ phấn khích không thôi, nóng lòng muốn báo cho toàn bộ trên dưới Thiên Cung đều biết ngay lập tức.

 
Đường Trọng dẫn đầu rút Tiên khí truyền tin ra.

 
“Ta sẽ thông báo cho bên trên ngay lập tức, để bọn họ tới nghênh đón ngươi.

” 
 
“Không cần!” 
 
Huyết Đế giơ tay ngăn cản hắn.

 
“Các ngươi không được tiết lộ tin tức trở về của ta.



 
“Đạo Tuyệt Chi Địa có thể tính kế chúng ta, đương nhiên ta cũng có thể tính kế bọn họ!”
 
Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Thành.

 
“Chuyện này quan trọng như thế nào, ngươi cũng biết.

” 
 
“Chuyện của ngươi và ta, tạm thời gác lại.

” 
 
Thành ca gật đầu, còn chưa kịp nói gì đó, Huyết Đế đã bay đi với mười mấy tiên quan.

 
Đường Trọng theo sau hắn, hắn nhìn Khương Thành vẫn ở nguyên tại chỗ, bóng dáng càng ngày càng mờ mịt.

 
Không kiềm được tò mò hỏi: “Ừm… Khương Ẩn Hoàng hắn không trở về với chúng ta sao?” 
 
Huyết Đế vừa mang theo bọn họ cưỡng ép vượt qua từng tầng không gian, vừa thản nhiên nói: “Hắn không trở về.

” 
 
Mặc dù thân phận chênh lệch quá lớn với hắn, Đường Trọng vẫn không nhịn được mạnh dạn đoán, nói: “Chẳng lẽ ngươi có sắp xếp khác cho hắn”
 
Huyết Đế thầm nghĩ, hiện tại ta có tư cách gì để sắp xếp cho hắn?
 
Hắn không dùng thân phận đại ca của vụ đánh cược đó để áp chế ta, ta đã cảm ơn sâu sắc rồi.

 
“Hắn không phải người của Thiên Cung, sau này các ngươi đừng nhắc đến nữa.


 
“Hả?” 
 
Cho dù là Đường Trọng hay là các tiên quan khác, toàn bộ đều đột nhiên sửng sốt.

 
Hoàn toàn không thể hiểu câu nói này.

 
Sao Khương Ẩn Hoàng lại có thể không phải là người của Thiên Cung chứ? 
 
Một trong chín mươi Thiên Quân, thủ toạ Thiên Đan Tư, chủ soái Thiên Lạc Quân.

 

Trong số những thân phận này, có thân phận nào không phải là nhân vật chủ yếu của Thiên Cung?
 
Khi vừa nhìn thấy Huyết Đế, tâm trạng của bọn họ song hỷ lâm môn, bởi vì bên cạnh Huyết Đế còn có Khương Ẩn Hoàng đang đứng.

 
Nhân vật huyền thoại, người giỏi nhất ở đại hội thông thần, lập bất thế chiến công ở tiền tuyến Hoá Tiên phủ.

 
Đường Trọng rất muốn tiếp tục hỏi nguyên nhân.

 
Nhưng nhìn biểu cảm thờ ơ của Huyết Đế, cuối cùng hắn chỉ có thể nuốt trở về.

 
Mà hắn không biết rằng, thực ra trong lòng Huyết Đế cũng vô cùng hối hận.

 
Đối với Thiên Cung hiện tại, bất kỳ sức chiến đấu nào cũng vô cùng quý giá, giống như nắng hạn gặp mưa rào.

 
Hơn nữa, người đó còn là Khương Thành?
 
Trong chuyến đi đến Cô Thần Giới, hắn hiểu rõ hơn ai hết Khương Thành đáng kinh ngạc như thế nào, đó là đại sát khí có thể xem là Đạo Thần để đối xử đấy!
 
Giờ này ngày này, cuối cùng hắn cũng đã hối hận.

 
Nếu như ban đầu ủng hộ Khương Thành như Chiến Đế, nếu như nghe lời Nguyên Đế, thật sự xem Khương Thành như một thành viên của Thiên Cung, thế thì hiện tại tốt biết bao?
 
Đáng tiếc, bản thân và Tu Đế đã đưa ra lựa chọn hoàn toàn ngược lại.

 
Hơn nữa, hiện tại hắn đã thực sự đoán ra được trước đây đám bảy Thần Quân bao gồm Thích Vương và Dực Vương đã chết trong tay ai.

 
Cho nên trước đại hội thông thần, có lẽ là Khương Thành đã biết rằng Thiên Cung muốn tiêu diệt hắn.

 
Huyết Đế đặt bản thân vào vị trí của hắn để suy nghĩ, nếu bản thân là Khương Thành, chắc chắn rất hận Thiên Cung.

 
Hiện tại cười trên nỗi đau của người khác đã không kịp rồi, đúng không?
 
Không theo giẫm một chân đã xem như là khoan hồng độ lượng rồi.

 
Còn trông chờ vào người ta giúp ngươi chinh chiến tứ phương?
 
“Ai da…”
 
Hắn khẽ thở dài.

 
“Sai rồi, tất cả sai hết rồi…”
 
Khương Thành ở tại chỗ, thật ra vẫn chưa tiêu hóa xong một loạt tin tức quan trọng.

 
“Cho nên, trời lại đổi sao?”
 
Mặc dù ca không hề sầu muộn, nhưng vẫn sờ râu dài không tồn tại dưới cằm, thở dài giả vờ phiền muộn.


 
“Trong dòng nước lũ của thay đổi lớn này, lão phu nên làm như thế nào đây?”
 
“Lại phải đi đâu tìm chiến lợi phẩm đây?”
 
Sau một phút quý giá, hắn nghĩ sau này bản thân phải làm gì.

 
Cuối cùng, hắn cảm thấy rằng đã đến lúc nên đi gặp đám đệ tử Phi Tiên Môn đáng yêu của bản thân.

 
Sau khi trở về từ Thiên Đạo, hắn liên tục ở Thiên Cung, Tà Tiên Giới và Đạo Tuyệt Chi Địa, duy chỉ không đi tìm đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh.

 
Về lý do, để bọn họ thoát khỏi sự bảo vệ vây cánh sẽ có lợi hơn cho sự phát triển mà.

 
“Hiện tại, dù sao thì đại họa cũng sắp đến.


 
“Lỡ như bọn họ bị ảnh hưởng đến, trở thành tro tàn, chức chưởng môn của ta có phần không làm tròn rồi.

” 
 
Nghĩ đến đây, Khương Thành ngược lại hơi nóng lòng muốn gặp những đệ tử đó.

 
Nhưng mà, hắn cũng không biết bọn họ đang ở đâu.

 
Trước kia nhận được tin tức từ Tam Nhãn Hổ là mọi người đều không sao, còn đang xây dựng một Phi Tiên Môn ở Đạo Tuyệt Chi Địa.

 
Còn những người khác, hắn không biết gì cả.

 
Hắn quyết định tìm về hướng Đạo Tuyệt Chi Địa.

 
Vừa mới bay ra ngoài không bao xa, đối diện đã gặp phải năm tiên nhân.

 
“Đứng lại!” 
 
Tên Đạo Tôn dẫn đầu tế Đạo Khí ra, chắn trước mặt Thành ca.

 
“Ngươi từ đâu tới?” 
 
Bốn người khác vây quanh Thành ca một cách rất thuần thục, rõ ràng là đã làm chuyện này không ít.

 
“Có phải là gian tế từ Thiên Cung không?”
 
“Còn không mau thành thật khai báo?” 
 
Nhìn những tiên nhân tràn đầy năng lượng này, Thành ca hơi thương cảm.

 
Bản thân đã làm nhiều việc quan trọng như vậy, tại sao vẫn còn có nhiều người như vậy ở Nguyên Tiên Giới không nhận ra hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui